Cửu Công chúa!
Nàng dựa vào bên cửa.
Xiêm y kiều diễm, tóc đen tung bay, thoạt nhìn, ngũ quan tinh tế đẹp đến không thể cưỡng lại! Nhất là mấy vết đỏ trên cổ nàng, giống như những đóa hoa đang nở! Không có ai biết nàng lại đẹp như vậy!
Vừa nhìn thấy nàng, Phong Nguyên Hạo còn tưởng bản thân nhìn nhầm.
Nhưng hỷ phục đỏ thẫm này, không phải tân nương tử Sở Khuynh Ca đêm nay thì còn là ai?
Còn nữa, mấy dấu vết hồng đỏ trên cổ nàng…
Trong lòng Phong Nguyên Hạo chấn động, không nhịn được quay đầu liếc nhìn đại ca trên ghế.
Đại ca và Cửu Công chúa khi nãy… đã, đã động… động phòng rồi sao?
Đại ca vẫn luôn lạnh lùng hờ hững, trước giờ chưa từng gần nữ sắc, thế mà lại cùng Cửu Công chúa!
Sở Vi Vân ngay lập tức nhìn ra các dấu vết do nam nhân để lại ở vùng cổ lấp ló bên trong lớp hỷ phục đỏ của Sở Khuynh ca.
Trái tim choang một tiếng, suýt chút nữa thì vỡ vụn!
Nhưng nàng ta vẫn còn ôm chút hy vọng cuối cùng: “Khuynh Ca, ngươi… mới đêm tân hôn, sao đã có thể… đi ra ngoài với nam nhân khác…”
“Ha, vẫn không muốn tin những vết tích này là do Dạ ca ca của ngươi lưu lại trên người bản công chúa?” Thân hình mảnh mai của Sở Khuynh Ca, vẫn dựa vào bên cạnh chiếc cửa gỗ lớn.
“Vân tỷ tỷ, mọi người đều nói tỷ dịu dàng lương thiện, nhưng con người lương thiện như vậy sao lại đứng trước mặt phu quân của muội ám chỉ muội ra ngoài lén lút với người khác?”
Hai chữ “lén lút” này khiến cho Sở Vi Vân cảm thấy hổ thẹn.
“Ta, ta không có ý đó.” Sở Vi Vân nhỏ giọng nói.
Nàng ta cúi đầu, lại là một tràng nước mắt: “Dạ ca ca, muội không có.”
Nàng ta ngước mắt lên liếc nhìn Phong Li Dạ, nhưng ánh mắt lạnh băng của Phong Li Dạ vẫn rơi trên người Sở Khuynh Ca.
Sở Vi Vân nghi ngờ Dạ ca ca căn bản không hề để ý lời mình vừa nói.
Sở Khuynh Ca bước vào phòng, mặc dù quần áo có chút xộc xệch, cổ áo cũng hơi hở ra.
Nhưng dáng vẻ thoải mái phóng khoáng của nàng ngược lại còn