Đêm nay, Ly Thế tử có hơi khác thường, rất là khác thường.
Một người chưa từng để lộ tình cảm ra ngoài, một khi đã lộ, lại giống như một đứa trẻ, bám riết nàng sống chết không chịu buông tay.
Giày vò mãi đến nửa đêm, cuối cùng cũng dỗ hắn ngủ, Sở Khuynh Ca mới chạy trối chết khỏi Thanh Vân Uyển.
Không biết đang trốn tránh điều gì.
Xảo Nhi vẫn luôn đợi tại cửa Công chúa uyển, nhìn thấy công chúa trở về, sắc mặt có chút ủ dột.
“Công chúa, không ở bên cạnh Thế tử gia sao?” Nàng ấy hỏi, hàng mi rủ xuống.
Sở Khuynh Ca nhìn nàng ấy một cái: “Đi nghỉ ngơi đi.
”
Nàng đi vào phòng ngủ của mình.
Xảo Nhi đi theo đằng sau, rõ ràng là có lời muốn nói.
Lúc gần đến phòng ngủ của mình, Sở Khuynh Ca đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng ấy.
“Quay về nghỉ đi, không có mệnh lệnh của ta, không được phép đến gần phòng ta nửa bước.
”
Xảo Nhi cắn môi, cũng không ngẩng đầu lên, gật đầu một cái rồi xoay người đi xa.
Sở Khuynh Ca quan sát cảnh vật xung quanh một lát, không phát hiện có gì bất thường, lúc này mới đi qua, đẩy cửa phòng mình ra.
“Tâm tư của Cửu công chúa quả nhiên kín đáo, ngay cả người bên cạnh mình cũng không tin.
”
Trong phòng, có một nam tử áo đen đang ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người nàng.
Sở Khuynh Ca xoay người đóng cửa phòng lại, lúc này mới đi qua, mở chiếc hộp dạ minh châu trên bàn lên một nấc.
Thời cổ đài không có điện, cũng không có thứ gọi là đèn điện.
Nhưng, cuộc sống của người có tiền vẫn diễn ra rất thuận tiện.
Thâm hải dạ minh châu, đủ để chiếu sáng cả căn phòng như ban ngày.
Còn có thể dùng kích cỡ mở hộp để điều chỉnh độ sáng.
Nàng nhìn nam tử áo đen, thản nhiên nói: “Tìm ta làm gì?”
Không phải là nàng không tin Xảo Nhi, chỉ là, hiện tại không muốn liên lụy Xảo Nhi vào.
Nam tử áo đen đứng dậy, đi về phía nàng.
Nhưng chỉ bước mấy bước đã dừng lại.
Từ đầu đến cuối nàng không hề lùi bước, hắn ta rất hài lòng về điểm này.
“Xem ra, công chúa quả thật có lòng muốn hợp tác với ta.
” Bằng không, nàng sẽ không hoàn toàn không đề phòng hắn ta như vậy.
Sở Khuynh Ca chỉ cười nhạt: “Phương thức thăm dò này của các hạ, không biết là trong quá khứ ta đã trải qua bao nhiêu lần,