“Không liên quan gì đến ngươi.
” Lời nói của Phong Ly Dạ khiến Sở Vi Vân hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Nàng ta khóc lóc chạy ra ngoài.
Khi Phong Ly Dạ chuẩn bị đi ra ngoài, hắn chạm mặt Yến Lưu Nguyệt từ bên ngoài bước vào.
“Việc của con không liên quan gì đến Vân Nhi, vậy cũng không liên quan gì đến ta sao?”
Yến Lưu Nguyệt bước vào Thanh Vân Uyển, bà ta quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Mẫu thân có chuyện muốn nói với con, có được hay không?”
Phong Ly Dạ khoát tay áo, Phong Tảo cúi đầu lui ra ngoài.
Hắn đi theo sau Yến Lưu Nguyệt và đi vào bên trong.
“Mẫu thân, mẫu thân tìm con có việc gì?” Thái độ của hắn vẫn cung kính như trước, nhưng không có bao nhiêu nhiệt tình.
Yến Lưu Nguyệt đè xuống bất mãn trong lòng, bà ta ngồi xuống ghế: “Không có việc gì thì mẫu thân không thể tìm con sao?”
Phong Ly Dạ đứng ở một bên không nói lời nào.
Hắn ta không có chút nóng nảy nào, nhưng cũng không giống như trước cung kính và yêu thích.
Không thể nào một người làm mẫu thân như bà ta lại không cảm nhận được sự thay đổi của nhi tử mình.
Trong lòng bà ta thật sự rất chua xót.
“Con thật sự tin rằng ngày đó ở khu rừng bên hồ Bích Ngọc là mẫu thân làm Sở Khuynh Ca bị thương sao?”
Trước khi đến đây, Yến Lưu Nguyệt đã quyết định bà ta không thể tức giận.
Cho nên lúc này bà ta đang cố gắng chịu đựng.
“Ly Dạ, tất cả trí tuệ và sự khôn ngoan của con đã đi đâu mất rồi? Nếu thật sự là mẫu thân làm hại Sở Khuynh Ca, vì sao lại chỉ đánh nàng ta mà không trực tiếp gϊếŧ chết nàng ta?”
Phong Ly Dạ vẫn im lặng như trước, môi hắn mím nhẹ, rất lạnh lùng.
Yến Lưu Nguyệt thật sự không nhịn được sự tức giận!
“Con vẫn không tin mẫu thân sao? Ly Dạ! Ta là mẫu thân của con! Ta sẽ gạt con sao?”
“Mẫu thân, con chưa từng nói là mẫu thân làm hại nàng ấy.
”
“Vậy con…”
“Nhưng cho dù không phải là mẫu thân làm, nhưng mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ người làm hại nàng ấy, phải không?”
“Nàng ta…” Yến Lưu Nguyệt sửng sốt một chút, trong lòng lập tức xẹt qua một sự bất an.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là Vân Nhi phái người đi làm?
“Ly Dạ…”
“Mẫu thân, mẫu thân có người muốn bảo vệ, con cũng có một cô nương cần phải bảo vệ.
”
Hôm nay, lý do tại sao hắn có thể nói chuyện với bà ta một cách bình tĩnh như vậy, đó là vì, bà ta là mẫu thân của hắn.
“Trong lòng mẫu thân có người quan trọng, trong lòng nhi tử cũng có người quan trọng, nếu mẫu thân có thể quản tốt người của mẫu thân, không khiến nhi tử khó xử, thì sau này nhi tử và Khuynh Ca cũng sẽ không khiến mẫu thân phải khó xử.
”
"Trong lòng của con bây giờ, cũng chỉ có Sở Khuynh Ca là người một nhà của con thôi sao? Còn người mẫu thân như ta thì sao?”
Bây giờ bà ta không phải chỉ tức giận, mà là sắp tuyệt vọng.
Tại sao khi lớn lên thì nhi tử