Sở Khuynh Ca cầm trong tay “Liên Hoa Tâm Kinh” một khi đọc thì chính là đọc hết một buổi sáng.
Mới đầu chỉ là cầm lên xem một chút, sau đó lại bất giác mà ngồi trên giường lâm vào hình thức tu luyện.
Ngay cả trong phòng còn có những người khác, thế nhưng cũng quên mất.
không biết là khi nào mà Mộ Bạch đã đi đến mép giường nhìn nàng.
Khuôn mặt trắng trẻo của nàng lộ ra nét ửng hồng, từng giọt mồ hôi mỏng túa ra làm cả người nàng thoạt nhìn càng thêm căng tràn nhựa sống hơn.
Cửu công chúa như vậy và Cửu công chúa phóng đãng không kiềm chế được trong lời đồn kia căn bản là không giống như cùng một người.
Nàng không có bất cứ phòng bị gì đối với hắn ta nên mới có thể bắt đầu luyện công dưới tình huống biết rõ trong phòng còn có hắn ta.
Chẳng lẽ không biết, thời điểm thế này chỉ cần hắn ta hạ xuống một chưởng, nàng không phải mất hết công lực mà chết thì chính là tẩu hỏa nhập ma mà chết ư?
Thật sự tín nhiệm hắn ta như thế?
Mộ Bạch không biết đã đứng bao lâu, bỗng nhiên kề sát người vào, đến gần Sở Khuynh Ca.
Sở Khuynh Ca vẫn đang luyện công, mồ hôi nơi thái dương tựa như lớn hơn một chút, dần dần ngưng tụ thành mồ hôi lớn như hạt đậu, chảy xuống dọc theo gương mặt.
Một thân hàn khí ấy của Mộ Bạch cách nàng rất rất gần nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến.
Cho đến khi Mộ Bạch nắm lấy bàn tay nàng thình lình nhéo một cái.
Sở Khuynh Ca mở to mắt nhìn hắn ta.
Mộ Bạch không nói chuyện, cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau, nội lực thuần hậu lập tức dọc theo lòng bàn tay hắn ta đưa vào trong cơ thể nàng.
Vốn là bởi vì tu luyện Liên Hoa Tâm Kinh, chân khí ngưng tụ trong đan điền kia chạm đến nội lực của Mộ Bạch.
Sau một lát đối chọi, rất nhanh, hai luồng chân khí đã ngưng tụ cùng nhau.
Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy cả người nóng bỏng, chân khí trong nháy mắt truyền khắp nơi trong cơ thể.
Rất nóng, nhưng lại nóng đến thoải mái.
Chân khí học một biết mười, giống như đã được đả thông kỳ kinh bát mạch, không bao lâu, nàng ngã lên giường ngủ say…
Không biết ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng cảm giác được người bên mép giường đã đi rồi.
Lại mơ mơ màng màng, dường như bên mép giường lại có thêm một người.
Hơi thở của hắn vẫn cứ luôn lạnh giá, nhưng khi đối mặt với nàng, phần hàn khí vốn có kia bị hắn cố tình kiềm chế lại rất rõ ràng.
Cứ như không muốn để sự lạnh lùng của mình dọa nàng sợ hãi.
Hắn cũng chỉ là đứng ở mép giường, không làm ồn đến nàng, thậm chí không có lấy một chút ý định muốn đánh thức nàng.
Cũng chỉ là yên lặng nhìn ngắm, chớp mắt đã nhìn đến