Thanh âm của các huynh đệ vốn dĩ nhỏ bé, như đang oán giận.
Nhưng sau đó, cũng không biết ai là người dẫn đầu.
Đột nhiên, những huynh đệ xung quanh bắt đầu náo loạn.
“Cửu công chúa không xứng làm phu nhân của thế tử gia chúng ta, bảo ả ta cút đi!”
“Đúng đó! Chúng tôi là người của công lý, hãy để người phụ nữ xấu xa đó cút ra khỏi doanh trại của chúng tôi!”
“Đuổi ả ta đi!”
Sở Vi Vân bước sang một bên, lấy khăn tay ra lau nước mắt.
Nụ cười tự mãn trong mắt bị nàng ta che giấu cẩn thận, không ai nhìn thấy.
Phong Nguyên Hạo không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào, mặc dù rất ghét Sở Khuynh Ca nhưng hắn ta không muốn mọi chuyện làm rối tung lên.
Nhưng tình hình này, rốt cuộc vẫn náo loạn lên.
“Bản công chúa không xứng, vậy vị Vân quận chúa kia xứng sao?”
Một giọng nói trầm lắng từ cách đó không xa truyền đến.
Đó là Sở Khuynh Ca!
Rõ ràng chỉ là những lời nói bình thường, ngay cả giọng điệu cũng không cao vút lên, nhưng cũng không biết vì sao, từ trong miệng nàng nói ra, lại mang đến một loại uy nghiêm.
Giống như một người thực thụ xuất thân từ quân đội.
Sao có thể như thế?
“Dám hỏi công chúa, bọn họ đã phạm tội gì mà công chúa phải hạ lệnh gϊếŧ bọn họ?”
Một huynh đệ không kìm được tức giận, sải bước đi về phía trước.
Khuôn mặt Sở Khuynh Ca không chút cảm xúc, Xảo nhi ở bên cạnh tức giận nói: “Hỗn xược, ngươi lấy thân phận gì, dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với công chúa nhà chúng ta!”
“Tôi lấy thân phận gì không quan trọng, quan trọng là, bọn họ đã phạm tội gì mà không thể tha thứ?”
Các huynh đệ tức giận đến phát hỏa, rõ ràng đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng!
“Công chúa bị bắt đi.
Là do công chúa tự tiện rời khỏi quân doanh.
Đó là lỗi của bản thân công chúa.
Tại sao lại đổ tội cho hai vị cung nữ đây?”
“Đúng vậy!”
Vừa dứt lời, giọng nói tán thành lập tức vang lên: “Công chúa nếu không phải tự mình rời khỏi doanh trại thì sao có thể bị bắt