“Ly Dạ…” Phong Dụ Hoa vội vàng bò dậy khỏi mặt đất.
Không ngờ mới có vài năm ngắn ngủi mà sức mạnh của đứa cháu trai này lại đạt được đến mức độ kinh khủng thế này!
Công lực của hắn vô cùng thâm hậu, rất đáng sợ!
Nhưng cứ như vậy thì Phong Ly Dạ sẽ thật sự tổn thương chính mình mất!
Lục phủ ngũ tạng giống như đều bị xé toạc ra một cách thô bạo.
Sau khi đánh lui Lam Trù và Tần Bất Phàm, con ngươi của Phong Ly Dạ dần dần phủ lên một màu ảm đạm mơ hồ.
Máu chảy ra khóe miệng, trước mắt hắn tối sầm lại, thân hình cao lớn cứ thế đổ ập xuống mặt đất.
“Ly Dạ!” Phong Tứ Hải vội vàng chạy tới, ôm Phong Ly Dạ vào trong lòng mình.
Ngày thường ông ta vẫn hay cau mày nhăn mặt, nghiêm khắc khó gần, vậy mà giờ đây trong lòng lại tràn ngập thương xót cho đứa cháu.
“Gọi đại phu! Mau gọi đại phu tới!”
… Thế tử gia đổ bệnh rồi.
Đại phu khắp phủ Quốc Công được lệnh đều tới đây.
Ức chế tích tụ thành bệnh, khó mà hóa giải, hay còn gọi là tâm bệnh, thuốc và châm cứu chỉ có thể điều hòa hô hấp cho Phong Ly Dạ, chứ không có cách nào khiến hắn khỏe lại được.
Tất cả đại phu đều bó tay bất lực!
Nhưng cũng may thân thể Thế tử gia cường tráng, bản thân hắn vẫn chống đỡ được nên mới có thể miễn cưỡng hít thở bình thường.
“Rốt cuộc là tới khi nào mới khỏe lại?” Phong Tứ Hải vừa lo lắng vừa tức giận.
Đứa trẻ này, tại sao là cố chấp đến vậy?
Yêu nữ kia, bỏ thì bỏ luôn đi, còn quyến luyến cái gì?
Đường đường là Thế tử gia của phủ Quốc Công, là chiến thần của nước Sở, lại vì một nữ tử mà biến bản thân thành ra cái dạng này!
Còn ra thể thống gì nữa?
Phu nhân phủ Quốc Công tới thăm Phong Ly Dạ, vẫn luôn túc trực bên cạnh giường, bà lo lắng cho hắn tới mức rơi lệ.
“Đại phu, cho dù thế nào cũng phải chữa khỏi cho Dạ Nhi của ta, nhất định.
”
“Phu nhân, phu nhân, ta, ta chỉ đành cố hết sức mà thôi.
”
Ngày hôm đó, có mấy đại phu đều cùng túc trực trong phòng Phong Ly Dạ, bọn họ vừa châm cứu vừa sắc thuốc cho hắn.
Khó khăn lắm mới ổn định được nhịp thở cho hắn.
Lúc tờ mờ tối, đột nhiên Phong Tứ Hải nhớ ra gì đó, ông ta bèn lấy tờ đơn hòa ly cất trong ngực ra.
Càng nhìn thấy ba chữ “Sở Khuynh Ca” viết ngay trên đầu, ông ta càng tức giận đến mức toàn thân phát run lên.
“Dụ Hoa, đi, đi lấy dấu vân tay của Ly Dạ!” Đột nhiên ông ta nói.
Phong Dụ Hoa cảm thấy trong lòng lành lạnh, lập tức hiểu ra ý ông ta muốn nói.
Nàng ấy vẫn còn hơi nghi ngờ: “Phụ thân, chuyện này phải đợi Tiểu Ly Tử tỉnh lại đã…”
“Nó đã thành ra như vậy, con còn đợi gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn nó tự làm thương bản thân lần nữa mới được ư?”
Phong Dụ Hoa siết chặt nắm đấm, nàng lại quay sang nhìn Phong Ly Dạ đang hôn mê bất tỉnh một lần nữa.
Sắc mặt Tiểu Ly Tử trắng bệch, cho dù hắn đang rơi