Trong cái nhìn ấy, mờ nhạt, hoang vu, xa lánh và cuối cùng, tất cả đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Nó xa lạ đến mức khiến mọi người hoài nghi liệu người bọn họ muốn biết có thực sự tồn tại hay không.
Một lúc sau, hoàng thượng đến, tất cả đội ngũ bắt đầu xuất phát.
Một loạt các hành động, tất cả đều trông rất cứng ngắc, máy móc.
Sở Khuynh Ca nghe thái hậu sắp xếp xong, lập tức hành lễ bái hoàng thượng và thái hậu sau đó nàng lên xe ngựa rời khỏi kinh thành.
Suốt buổi sáng, nàng ngồi im trong xe ngựa của mình.
Xảo Nhi trò chuyện cùng nàng nhưng nàng phớt lờ bỏ ngoài tai, kể cả nàng ấy có chuẩn bị trà bánh cho nàng thì nàng cũng không đụng đến nhiều.
Vẫn như mọi khi, đây chính là xe ngựa lò xo do nàng tự tay thiết kế, cảm giác mỗi lần xóc nảy, lắc lư không mạnh như xe ngựa kiểu trước, ngồi dậy đi đứng rất thuận tiện và thoải mái.
Có điều khuôn mặt của công chúa có vẻ không được tốt cho lắm.
Lúc này, Xảo Nhi đang ngồi trước xe ngựa.
Lần này đội ngũ có phần khác với lần hành quân trước, không có quá nhiều người, có điều mấy nhân vật chủ chốt thì vẫn giống lần đó.
Vì vậy, mỗi lần Xảo Nhi ngẩng đầu lên, là nàng ấy có thể nhìn thấy Phong Ly Dạ đi ngay đầu hàng ngũ.
Bóng lưng của Thế tử gia vẫn vậy, hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta không thể bắt bẻ được, nhưng hôm nay thì khác, dường như có phần lạnh lẽo hơn.
Không phải là sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, mà là kiểu hờ hững như gió thoảng, như đám mây bay trên bầu trời vậy.
Chỉ có thể ngắm nó từ xa mà không thể chạm vào, cũng không thể đến gần.
Khoác lên mình bộ y phục lộ rõ vẻ mạnh mẽ, một dáng vẻ lặng lẽ, hoang tàn, những nơi hắn đi qua đầy rẫy những tang thương.
Nàng ấy có thể nhìn thấy rõ những tang thương của sự sống trên người Thế tử gia…
Xảo Nhi không nhịn được mà đưa tay lên giữ chặt trái tim mình lại.
Dù chỉ mới ngắm nhìn như vậy, nhưng lại có cảm giác như vỡ vụn ra vậy.
Nàng ấy vô thức quay lại và nhìn cô nương bên trong qua tấm rèm xe.
Cô nương đó đang ngồi trong xe ngựa, dựa vào tường, một chân co và chân kia thẳng, yên tĩnh đến lạ thường.
Trước kia, Xảo Nhi cảm thấy tư thế ngồi này chỉ dành cho nam nhân.
Nếu nữ nhân mà ngồi kiểu đó, nhất định dáng vẻ trông sẽ chẳng ra sao và sẽ bị coi là nữ nhân lỗ mãng, không được giáo dưỡng đàng hoàng.
Nhưng không hiểu vì sao, công chúa của nàng ấy ngồi như vậy, nàng ấy không chỉ không cảm thấy khó chịu, ngược lại có chút vừa lòng.
Giống như, công chúa của bọn họ sinh ra vốn đã có dáng vẻ kiêu ngạo, cao quý hơn người bình thường.
Dù cho những thế tục đối với nữ tử đó có áp dụng lên người công chúa