Không ngờ, Phong Ly Dạ lại quay người bỏ đi.
Chỉ bỏ lại một câu nói lạnh lùng khiến người khác nổi da gà ở phía sau: “Dẫn nàng ấy về.
”
Không phải là mời về, mà là dẫn về!
Phong Tảo có chút ngạc nhiên cũng có chút vui mừng, hắn ta tiến lên một bước, tóm lấy cánh tay của Sở Khuynh Ca.
“Công chúa, mời người quay về cùng ta.
” Cuối cùng, cũng có cơ hội trừng trị con yêu nữ ngang ngược coi trời bằng vung, tâm địa lại độc ác này rồi!
“Ngươi đang làm gì vậy?” Sở Khuynh Ca nhìn bàn tay to khỏe của hắn ta đang nắm lấy cánh tay của mình, sắc mặt trầm xuống.
Phong Tảo chưa bao giờ dám vô lễ với nàng như vậy!
Vừa rồi Phong Tảo có chút tức giận, ai bảo nàng giữa đêm rồi không nghỉ ngơi đi, lại cứ nhất quyết muốn dày vò Thế tử gia nhà bọn họ chứ.
Nhưng, sau khi tóm lấy cánh tay của nàng, hắn ta mới chợt nhận ra, bản thân và công chúa vậy mà lại “tiếp xúc da thịt”!
Thế tử gia có phải sẽ đánh chết hắn ta không?
Sau khi nhận ra Phong Tảo sợ hãi đến mức định thu tay về, nhưng hắn ta lại không muốn, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy bóng lưng lạnh lẽo của Thế tử gia đã đi xa rồi.
Đối với việc hắn ta bắt Cửu công chúa, Thế tử gia lại không chút quan tâm!
“Buông ra!” Ánh mắt Sở Khuynh Ca tối sầm lại, tức giận nói.
“Công chúa tự ý rời khỏi doanh trại, chuyện này vô cùng nguy hiểm, thuộc hạ cũng chỉ muốn bảo vệ công chúa mà thôi.
”
Thì ra Thế tử gia đã không còn quan tâm tới nữ nhân này nữa rồi!
Nghĩ đến những đau khổ mà phu nhân phải chịu, và cả, đôi chân của phu nhân…
Phong Tảo lạnh lùng hừ một tiếng, kéo theo Sở Khuynh Ca đi về phía doanh trại.
“Phong Tảo, ngươi… bị điên à! Buông ra!”
Tuy là trong thời gian này võ công của Sở Khuynh Ca cũng có tiến bộ, nhưng, dù sao nàng cũng là người mới, làm sao có thể so sánh với Phong Tảo, người đã đi theo Phong Ly Dạ nhiều năm như vậy chứ?
Huống chi, Phong Tảo căn bản là đang cố ý làm khó nàng.
Bước đi nhanh như một cơn gió, đến