Lệnh hai đạo giang hồ! Một là đuổi bắt, hai là truy sát!
Hoàng thất Bắc Tần muốn bắt Sở Khuynh Ca, vì để báo thù cho Nam tử áo đen đã chết trong Đoạn Trường Nhai.
Về phần Nam Tấn, bây giờ đã ra lệnh truy nã Sở Vi Vân, mặc dù tạm thời vẫn chưa thể tìm ra là người nào đã phát lệnh.
Nhưng, lần này Sở Vi Vân trở lại Nam Tấn, tất cả mọi người đều biết rõ, nhất định là có một nhóm người không muốn nhìn thấy nàng ta sống sót trở về hoàng cung Nam Tấn!
Chỉ không ngờ rằng, lệnh truy sát lại đến nhanh như vậy!
"Thế tử gia, công chúa nhà chúng ta hiện đang gặp nguy hiểm!”
Nhìn thấy Phong Ly Dạ không lập tức cử người đuổi theo, Xảo Nhi lo lắng đến mức suýt ngã quỵ.
Tại sao hết lần này tới lần khác vào lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, còn có lệnh truy sát để đối phó với Sở Vi Vân?
"Thế tử gia, lần này nhất định là thủ đoạn của quận chúa, quận chúa chỉ sợ ngài vẫn còn tình cảm với công chúa …”
"Kéo ra ngoài, đánh hai mươi quân trượng!”
“Thế tử gia!” Xảo Nhi trợn to hai mắt, chết nàng ấy cũng không thể tin được, lúc này, thế tử gia muốn đánh nàng ấy hai mươi quân trượng!
Mãi cho đến khi nàng ấy bị kéo ra ngoài, bị cây quân trượng thực sự rơi lên người mình, thì Xảo Nhi mới trong cơn đau lấy lại tinh thần.
“A!” Đau quá!
Hóa ra đây chính là quân trượng! Vậy nên mới đau như thế này! Đau đến nỗi thấu tim! Đau đến nỗi gần như muốn mạng của nàng ấy!
Trượng thứ nhất rơi xuống, ngay sau đó là trượng thứ hai.
Xảo Nhi nhịn không được hét thảm thiết.
Nàng ấy thật sự không tin, không thể tin rằng thế tử gia lại đối xử với nàng ấy như thế!
"A, a…”
Mỗi một trượng rơi xuống, chẳng khác nào như một nhát dao cứa vào người nàng ấy, khiến nàng ấy đau đến nỗi chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nỗi đau chân thật đó rơi vào người nàng ấy vô cùng đau đớn, lúc này nàng ấy không dám ôm một chút hy vọng nào đối với Phong Ly Dạ nữa.
"Thế tử gia, ta, ta sai rồi ạ… A! Ta… Sai… Ta không nên vu khống… Quận chúa…A…”
Nàng ấy thực sự sai lầm.
Thế tử gia sớm đã không còn như xưa nữa, ở cùng một chỗ với công chúa nhà nàng ấy, mọi người vừa nói vừa cười với thế tử gia.
Thế tử gia bây giờ, nhìn có vẻ bình tĩnh lạnh lùng, nhưng trên thực tế, hắn còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!
“Thế tử gia…” Nàng ấy không yêu cầu bất cứ thứ gì, cũng không mong đợi điều gì cả, nàng ấy chỉ mong muốn công chúa bình an vô sự trở về.
"Cứu, cứu công chúa, cầu ngài…Cầu ngài cứu công chúa…”
Nàng ấy thực sự quá ngốc, quá ngốc, mới tin rằng thế tử gia sẽ đối xử với công chúa như trước.
Nhưng nàng ấy lại quên mất rằng, chính công chúa mới là người đối xử vô tình với thế tử gia trước.
Đau quá …
Trong lúc mơ mơ màng màng,