Sở Khuynh Ca không đáp mà hỏi ngược lại: “Ai là kim chủ của ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết sao?”
Nếu như đã không thể nói thì nàng tò mò có tác dụng gì?
Nhưng không ngờ, Mục Uyên vậy mà lại thành thực nói hết: “Không biết, chỉ biết là muốn đưa người đến Bắc Tần.
”
“Bắc Tần?” Sở Khuynh Ca nheo mắt lại, đột nhiên cười một tiếng: “Chẳng lẽ lần trước bị ta tính kế nếm mùi thất bại, bọn họ lại không nỡ thua nên phải bắt ta lại?”
Nàng lại nhìn Mục Uyên: “Này, ngươi biết không? Ta thế nhưng là công thần của nước Sở đấy, lập được công lớn trong trận ở Mạc Thành, giờ là ngươi đang gϊếŧ hại trung thần nước Sở đấy.
”
Cơ mà Sở Khuynh Ca không định tiếp tục tra cứu vấn đề này với hắn ta.
Ai mà biết được trận chiến ở Mạc Thành, Ly thế tử sẽ thua trận trước đại quân Bắc Tần kia chứ?
Ai mà tin được một công chúa cành vàng lá ngọc như nàng lại có công lao trong trận chiến này đây?
Sở Khuynh Ca ngáp cái, vịn ghế đứng lên, chậm rãi đi về phía giường lớn.
“Đám người các ngươi tên nào tên nấy cũng là kẻ vong ân phụ nghĩa, lúc cần thì để ta đi cứu người, lúc không cần nữa thì chỉ ước ta chết đi cho rồi.
”
Nàng bước đến giường ngồi xuống, sau đó nằm xuống, kéo chăn bông lên người.
Lời nói rất hờ hững, tựa như thể oán than, cũng như chỉ là đang thì thầm một mình.
Cũng chẳng phải là oán thán gì.
Không lâu sau, tiếng ngáy nhẹ vang lên, nàng vậy mà lại yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Thoạt nhìn, rất mệt mỏi.
Mục Uyên đứng trong phòng, thân thể có vài phần cứng ngắc.
Mãi cho đến khi hắn ta chắc chắn nàng đã thực sự chìm vào giấc ngủ, hắn ta mới ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Có tin đồn.
trong trận chiến ở Mạc Thành, cửu công chúa dẫn dắt tướng sĩ bắn hạ người bay Bắc Tần, thậm chí tính kế làm quân doanh Bắc Tần đại loạn.
Trước kia hắn ta không tin.
Nói thật là ai mà muốn tin cho được? Đó là một công chúa yểu điệu được nuôi nấng trong thâm cung!
Nhưng bây giờ không biết vì sao niềm tin này lại bị dao động…
“Thiếu trại chủ.
” Hương Lan và nhị đương gia đang đứng đợi ở trong sân.
Mục Uyên chần chờ một chút, mới cất bước đi tới.
“Thiếu trại chủ, người thật sự để mình nàng ta ở trong đó sao? Lỡ như nàng ta chạy mất…”
“Ngươi cảm thấy một người uống cả một bát nhuyễn cân tán như vậy còn có thể chạy được nữa sao?” Ánh mắt sắc bén