Vết thương trên bắp chân Cửu công chúa bị người ta hạ độc, hiện giờ đã biến thành một mảng thịt tím đen.
Chuyện này cũng sớm làm kinh động đến cả Phong Ly Dạ!
Sau khi nhìn thấy mảng đen trên chân nàng, Phong Ly Dạ bèn siết chặt nắm tay.
Phong Tảo đi đằng sau hắn, bị khí lạnh phát ra từ người hắn bức cho lùi xuống hai bước chân.
Máu nóng sôi trào trong lồng ngực, suýt nữa không nhịn nổi mà phun ra ngoài.
“Công chúa, có lời gì muốn nói?” Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm vào Sở Khuynh Ca, sự tức giận này là dành cho công chúa sao?
Chẳng ai nghe hiểu hắn đang nói gì.
Không phải người của công chúa đã nói là do y nương hạ độc vào vết thương ở chân nàng, khiến nó trở nên như vậy rồi hay sao?
Đương nhiên Phong Tảo vừa vào cũng vội nép sang một bên, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng nghe nói là chân của công chúa bị hạ độc, cả mảng thịt đều đã bị phồng rộp, hủy hoại cả rồi.
Chân công chúa bị hủy, Thế tử gia lại nổi giận với nàng?
Sở Khuynh Ca khẽ động lòng.
Ly thế tử đúng là có tầm hiểu xa trông rộng, muốn lừa hắn, rất khó.
Nhưng nàng không hoảng, đã nói dối thì phải nói dối tới cùng.
“Ta không biết, ta với và ta không thù không oán, nhưng độc ta trúng phải cũng là loại độc trên người Xảo Nhi.
”
“Xảo Nhi?” Phong Ly Dạ nghiêng đầu nhìn.
Xảo Nhi đã tỉnh lại, ngồi bên cạnh giường nàng.
Bị Thế tử gia nhìn như vậy, nàng ấy sợ tới mức muốn lăn ra ngoài cho xong, thế là nàng ấy vội vàng dập đầu hành lễ.
“Em bị thương, không cần hành lễ, Thế tử gia cũng không phải loại người nhỏ mọn, chàng sẽ không trách em đâu.
” Sở Khuynh Ca nói.
Xảo Nhi nơm nớp lo sợ, mặc dù công chúa đã nói như vậy nhưng trong lòng nàng ấy vẫn cảm thấy nặng nề.
Có phải công chúa vẫn chưa biết hiện giờ Thế tử gia đã trở nên vô cùng đáng sợ, không còn niệm tình nghĩa như hồi trước nữa không?
“Nàng trúng độc ư?” Lạ nhất là Phong Tảo, hắn ta không thèm để ý gì tới những người ở đó lúc bấy giờ, bước thật nhanh về phía Xảo Nhi.
Xảo Nhi bị hắn ta dọa cho sợ lùi lại phía sau một bước, không cẩn thận động phải vết lưng ở lưng,