Sở Khuynh Ca nhìn cái bóng ở trên nóc nhà kia, trầm mặc.
Ra tay giúp đỡ nàng, nhưng lại không muốn ra mặt để gặp nàng dù chỉ một lần.
Thậm chí sau khi đồng minh của nàng đến, cũng rời đi trong im lặng.
Nếu không phải nghe Phong Tảo nói, có lẽ cả đời nàng cũng không thể biết được, đêm đó bản thân không bị hủy hoại ở trong tay Hắc Lang, là nhờ có hắn ở đó.
Trong lòng vô cùng phức tạp, muốn đi lên nói với hắn hai câu, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Có lẽ, nếu hắn đã không muốn để cho nàng biết, vậy thì chuyện này, coi như chưa bao giờ xảy ra?
Sở Khuynh Ca xoay người, đang định cất bước rời đi.
Ở trên nóc nhà cách đó không xa, lại truyền đến tiếng ho khan trầm thấp của nam nhân.
Nàng có chút do dự, nhưng đột nhiên có một bước chân, bước rất nhẹ, lướt đi về phía nóc nhà.
Phong Ly Dạ vẫn như cũ nhìn về phía chân trời xa xa, không hề di chuyển.
Khuynh Ca đứng ở phía sau hắn, nhìn vào nửa khuôn mặt còn có phần nhợt nhạt của hắn.
Được ánh trăng chiếu sáng, sắc mặt lại càng thêm phần ốm yếu hơn.
Nói không thèm để ý, là giả.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá nên ngột ngạt, phải châm cứu để thông khí, lưu thông máu.
”
Phong Ly Dạ vẫn không hề có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm về nơi xa.
Bình thường ở thời điểm này có lẽ lúc này Sở Khuynh Ca đã rời đi rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến hai ngày trước, chính mình gặp phải nguy hiểm, nam nhân này hận không thể gϊếŧ chết nàng lại âm thầm giúp nàng một phen, tính nhẫn nại của nàng cũng nhiều hơn bình thường một chút.
Khuynh Ca ngồi xuống bên cạnh hắn, mở túi đựng châm ra: “Ta là đại phu, ít nhất giờ khắc này, ngươi có thể tin ta.
”
“Ta thật sự có thể tin ngươi sao?”
Phong Ly Dạ nghiêng đầu, rũ mắt xuống nhìn nàng một cái.
Đúng, hắn làm sao có thể nào tin nàng được, chưa bao giờ có người dám lừa gạt hắn như thế!
Bởi vì, người khác căn bản không có cơ hội như vậy.
Sở Khuynh Ca biết, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mặc kệ trong lúc đó hai người có tình cảm tốt như thế nào, thì sự tin tưởng cũng không còn nữa.
Nếu như ngày ấy cho người kiểm tra miệng vết thương của Xảo Nhi, hắn cũng phải có mặt, bởi vì, hắn đã không tin chính mình.
Hai người không có sự tin tưởng, thực sự, đã không còn hợp để ở cạnh nhau nữa rồi.
“Ồ, không tin ta, lại còn liều mạng cứu ta rồi cứu ta, Thế tử gia người thật là có tình người, nhưng cũng rất mâu thuẫn.
”
Hắn không nói lời nào, sắc mặt u ám, vô cùng khó coi.
“Quên