“A!” Sở Vi Vân hét lên một tiếng, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ra đất.
Phong Tứ đỡ nàng ta một tay.
Nhưng nàng ta nhanh chóng đã phát hiện ra bản thân đang dựa lên người thị vệ.
Phong Tứ đáng chết này, sau khi đỡ nàng ta một tay thế mà lại đẩy nàng ta cho người khác.
Đối với mỹ nhân như nàng ta mà nói hành động này quả thực chính là sự sỉ nhục!
Nhưng hiện tại nàng ta nói không nên lời, hết thảy tâm tư suy nghĩ đều đặt trên gương mặt kia của Mục Uyên.
Nàng ta bị dọa rồi!
Vốn cứ tưởng là một mỹ nam tử, có ngờ đâu lại xấu xí như thế!
Phong Ly Dạ và Phong Tứ cũng có hơi kinh ngạc.
Đáng tiếc cho nửa gương mặt gần như là hoàn mỹ.
Chỉ là, nam nhân cũng không dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng, không sao cả.
Sở Vi Vân lại cứ như gặp quỷ, sau khi hòa hoãn hít thở một hơi thì tức tốc tránh phía sau lưng Phong Ly Dạ mới vừa xuống ngựa.
Bị cô nương ghét bỏ như thế, Mục Uyên không chỉ có không tức giận hay tự ti, mà ngược lại, nơi đáy mắt dường như lập loè một tia dư vị sung sướng.
Hắn ta cầm mặt nạ lên đang muốn mang vào.
Lại thấy Sở Vi Vân lặng lẽ liếc mắt nhìn mình một cái.
Có vẻ như tâm trạng hắn ta rất tốt, không mang mặt nạ lại ngay mà lại tiến lên một bước: “Thuộc hạ Mục Uyên, xin Quận chúa nhớ kỹ.
”
Gương mặt bị độc tố phá hủy kia gần kề Sở Vi Vân!
“Ngươi… Ta không quen biết ngươi, ngươi… Tránh xa ra chút đi.
”
Sở Vi Vân vội phất tay, quay mặt đi không nhìn hắn ta nữa.
Nửa khuôn mặt là thiên sứ, nửa khuôn mặt lại là ma quỷ, đúng là quá dọa người!
Bên cạnh Sở Khuynh Ca tại sao chỉ toàn là loại quái vật khiến người ta chán ghét này cơ chứ?
Lúc này Mục Uyên mới mang mặt nạ lên mặt lại, lần nữa nghiêng người về phía Sở Vi Vân rồi xoay người rời đi.
Vẫn đứng phía dưới tán cây đó, nơi mà ngẩng đầu là có thể nhìn thấy phòng của Cửu công chúa ở lầu hai.
Phong Tứ ngạc nhiên một hồi.
Mới vừa rồi Mục Uyên chính là hành đại lễ! Vì sao hắn ta lại hành đại lễ với Sở Vi Vân? Rốt cục hắn ta là người thế nào?
Thế nhưng Sở Vi Vân không nghĩ đến trình độ này được, chỉ có tràn ngập nỗi băn khoăn.
Cái tên dị hợm xấu xí này đến quỷ quái mà đi cũng quỷ quái, rốt cục muốn làm cái gì vậy?
Cho dù có bị vẻ đẹp của nàng ta mê hoặc thì cũng đừng dọa người ta như vậy chứ!
Quay đầu lại nhìn Phong Ly Dạ, lại thấy ánh mắt Phong Ly Dạ khóa chặt ở căn phòng nào đó nơi lầu hai.
Trong lòng Phong Tứ khẽ động, thấp giọng nói: “Gia, chi bằng về trước phòng đi.
”
Thế tử gia mới vừa nôn ra máu, hiện giờ sắc mặt vẫn