Nam Dương muốn đưa nàng ta đi sao?
Trong lòng Sở Vi Vân hoảng hốt, lập tức từ chối: “Bệ hạ, Vân nhi không phải… không phải có phòng điện của riêng mình sao?”
Ai mà không biết Nam Dương sẽ xem nàng ta là đối thủ lớn nhất trong cạnh tranh ngôi nữ hoàng Nam Tấn?
Ngược lại mình cũng là chướng ngại vật lớn nhất của Nam Dương.
Nếu để Nam Dương đưa mình đi thì vị trưởng công chúa này chắc chắn sẽ tìm cách xử lý nàng ta luôn!
Không ngờ là, Nam Khánh suy tư một chút lại vuốt cằm nói: “Được, vậy để trưởng công chúa chăm sóc thật tốt cho Vân Nhi.
”
“Sao ạ?” Sở Vi Vân có nằm mơ cũng không ngờ đến bệ hạ thế nhưng giao nàng ta cho Nam Dương.
Kỳ thực nhìn ý cười trong đáy mắt Nam Dương xong, Sở Vi Vân sợ tới mức rùng cả mình lùi lại phía sau hai bước.
“Bệ hạ, cháu… Cháu không muốn ở cùng trưởng công chúa!”
“Chẳng lẽ, Vân nhi ghét bỏ hoàng cô như ta đây?” Nam Dương nhíu mày, sắc mặt lập tức khó coi.
Bị ghét bỏ ra mặt là chuyện không nể mặt mũi cỡ nào!
Là một người lính, thể diện là quan trọng nhất!
“Không, không phải là ý này, con chỉ là… con, con chỉ là…” Sở Vi Vân bị ánh mắt sắc bén của nàng ta dọa cho sợ đến độ muốn trốn luôn sau lưng Phong Li Dạ.
Sao mà nàng ta nói ra nỗi lo của mình được đây?
Tuy nàng ta không phải là loại đặc biệt thông minh gì, nhưng cũng không phải loại người không có đầu óc.
Trước đại điện nói mình sợ bị Nam Dương hại thì đó là tội vu oan trưởng bối hoàng tộc, cho dù không bị giết cũng sẽ bị định tội!
“Nếu đã không phải là ghét bỏ hoàng cô của con, vậy thì đi theo ta, ta nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.
”
Nhưng lời này của Nam Dương, lại giống như nói với Sở Vi Vân rằng ta sẽ tra tấn ngươi thật mạnh vậy.
Sở Vi Vân sợ tới độ thần bay phách lạc.
Linh Lung không ở đây, nàng ta phải đối mặt với chuyện này thế nào đây玲?
"Bệ hạ! " Chỉ có thể khẩn cầu, nữ hoàng bệ hạ có thể nhìn ra được Nam Dương có lòng bất chính với nàng ta, đừng để cho Nam Dương đưa nàng ta đi.
Bị đưa đi thì nàng ta chết chắc.
Nhưng Nam Khánh lại tựa như không nhìn ra, tại sao nàng ta lại hoảng sợ thành ra như vậy.
Thậm chí, Nam Khánh có phần mất kiên nhẫn, khoát tay nói: “Vân Nhi về điện với trưởng công chúa đi, trẫm cũng có hơi mệt rồi.
”.
Những lời này đã cắt đứt