Nam tử áo đen dẫn theo Sở Khuynh Ca, đi về phía trước.
Người phía sau lại không có một chút động tĩnh nào, vị ẩn sĩ kia cũng không hề đuổi theo.
Trái lại sau khi rời khỏi điện Vô Trần, các thị vệ ngay lập tức cao giọng đuổi theo: “Có thích khách!”
Họ không dám náo động ở điện Vô Trần, mà là sau khi rời khỏi điện Vô Trần, mới không kiêng nể gì mà truy bắt.
Trong lòng Sở Khuynh Ca phủ thêm nhiều tầng nghi vấn hơn.
Rất có thể thật sự có một người vô cùng quan trọng sống trong hậu viện của điện Vô Trần, có lẽ vậy, hoặc là bị nhốt lại.
Nhưng, Nam Khánh không muốn để lộ ra, cho nên nếu ở điện Vô Trần xảy ra chuyện, phải sau khi rời khỏi điện Vô Trần mới ầm ĩ lên.
“Tẩm điện của Nam Dương?” Sở Khuynh Ca nắm chặt lấy vạt áo trước của nam tử áo đen.
Mùi hương quen thuộc như thế!
Cho dù người này mặc y phục màu đen, đeo khăn che mặt màu đen, Sở Khuynh Ca cũng đã nhận ra người này là ai.
Rốt cuộc là bản thân hắn muốn tới điện Vô Trần, hay là vì nàng mà tới?
Có điều, rõ ràng bây giờ hắn đi không tính là nhanh, giống như cố ý đợi thị vệ đuổi kịp.
Còn về, hướng đi của hắn… Tên này, muốn vu oan cho Nam Dương!
Hai người trèo vào từ điện Dục Dương nơi Nam Dương ở, tạt qua hậu viện một vòng, ngay lập tức lại nhảy ra từ bức tường cao!
Thị vệ của điện Dục Dương bị kinh động, đội quân của cấm vệ quân do Bàng Xung thống lĩnh chỉ huy cũng xông vào từ bên ngoài.
Rất nhanh đã quấy rầy đến Nam Dương, nàng ta vừa nhìn thấy tình thế đã tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hỏa: “Rõ ràng là muốn vu oan cho bổn công chúa, không nhìn thấy sao? Cút! Đi nơi khác tìm!”
Đương nhiên Bàng Xung biết nàng ta là bị vu oan, nhưng quả thật hắc y nhân đi vào điện Dục Dương.
Vẻ mặt hắn ta tỏ vẻ lúng túng: “Trưởng công chúa…”
“Chỗ của bổn công chúa, bổn công chúa tự mình tìm, cút!”
“Vâng, công chúa!” Bàng Xung lập tức mang theo đội quân tiếp tục tìm kiếm.
Bên ngoài loạn cả lên.
Điện Vĩnh An mà Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca ở, bây giờ lòng người hoảng loạn.
Có thị vệ đang bắt thích khách, điều đáng sợ là, không thấy công chúa nhà bọn họ đâu nữa!
Biết được nha đầu chết tiệt kia không ở đây, Mục Uyên vừa lo lắng vừa tức giận.
Quả nhiên là không thể yên lòng về nàng vào ban đêm, trong cung ầm ĩ có thích khách, không phải nàng thì còn có thể là ai?
Hai người đang muốn ra ngoài đi tìm, lại thấy một hắc y nhân