Từ trước đến nay, chỉ cần là người đàn ông mà Nam Dương nàng ta đã muốn, thì sẽ có cho bằng được.
Suy nghĩ của nàng ta rất đơn thuần, cứ như xông trận đánh giặc.
Nếu không nghe lời thì đánh cho đến khi tâm phục khẩu phục, đến khi nghe lời mới thôi.
Phong Tảo không ngờ trưởng công chúa nói được làm được!
Một chưởng từ lòng bàn tay, uy lực mạnh mẽ, vết thương của thế tử còn chưa bình phục, đêm qua lại bị Cửu công chúa làm giận cho đến mức nôn ra máu, rối loạn chân khí.
Chỉ cần bây giờ cử động, chân khí sẽ bị đảo loạn.
Tốc độ tay của Nam Dương quá nhanh, Phong Tảo muốn ngăn lại căn bản là không kịp.
Ánh mắt Phong Ly Dạ tối sầm, lấy tay che mặt.
Sau cú va chạm của hai bên, chân của Nam Dương khẽ động, bất ngờ lùi về sau nửa bước.
Đối với Phong Ly Dạ mà nói, tuy rằng chỉ là nửa bước, nhưng khí trong ngực rối loạn, phun ra một ngụm máu tươi.
Thoáng chốc cả khuôn mặt trắng bệch, tái nhợt như tờ giấy trắng!
Nam Dương khẽ cau mày: “Vết thương của thế tử có vẻ nặng hơn ta tưởng tượng!”
Phong Tảo nhanh chân bước đến đỡ lấy Phong Ly Dạ, giận đến xanh cả mặt.
“Trưởng công chúa, thế tử nhà ta còn chưa bình phục, đừng có mà gây khó dễ!”
Với địa vị của hắn, căn bản là không đủ tư cách nói chuyện với trưởng công chúa.
Nhưng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn thế tử nhà mình bị bắt nạt mà không can thiệp!
May sao, Nam Dương cũng không phải là người hẹp hòi, không hề để tâm câu nói của Phong Tảo.
Đôi mắt vẫn luôn dán chặt vào khuôn mặt của Phong Ly Dạ.
Nam nhân tuấn tú như thế, mà ngay thời khắc này, gương mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, thân thể cường tráng phát ra hơi thở yếu ớt.
Quả thật là khiến người khác đau lòng, nàng ta hận không thể ngay tức khắc ôm hắn vào lòng, đem về nhà chăm sóc.
Nam nhân này thực sự khiến nàng ta không thể trụ nổi, nếu không làm vậy, nàng ta có thể sẽ hối hận cả đời!
“Nếu Phong Ly Dạ ngươi đã bị trọng thương, cớ sao không đến cung của ta dưỡng thương.
Chỗ ta không những có các thái y của triều đình mà còn có cả cao nhân từ khắp chốn giang hồ.
Đảm bảo có thể chữa khỏi cho Phong Ly Dạ ngươi.”
Lời vừa dứt, nàng ra vươn tay nắm lấy cổ tay của Phong Ly Dạ.
Phong Ly Dạ tức đến nghiến răng.
Lại động tay động chân.
Nhưng khi nén cơn giận xuống, một luồng cảm giác ập tới, từng giọt máu từ từ trượt dài xuống khóe môi, không hề có dấu hiệu dừng lại!
Phong Tảo trông thấy cảnh tượng này lòng đau như cắt! Tiến đến ngăn cản bước chân của Nam Dương.
“Trưởng công chúa, thế tử của chúng