Thì ra đây là đồ của Nam Tinh!
Khẩu súng này là của Nam Tinh!
Nam Tinh có súng! Nam Tinh nhìn giống hệt mẫu thân!
Lẽ nào… Lẽ nào Nam Tinh là…
Sở Khuynh Ca nhìn Phượng Cửu Khanh, Phượng Cửu Khanh cũng đang nhìn nàng, đáy mắt hai người đều cùng rung động.
“Ngươi có quan hệ gì với Tinh Nhi?” Lời của Phượng Cửu Khanh gần như rống cả lên!
Chuyện này làm cảm giác ông ta mang lại cho người ta khác biệt hoàn toàn.
Mọi sự thanh tao nhã nhặn, mọi cái dịu dàng như ngọc đều mất sạch.
Ông ta gần như mất không chế!
Họng súng của Sở Khuynh Ca nhắm vào tim ông ta lần nữa.
“Kỹ thuật bắn của ta chuẩn lắm, không muốn chết thì tránh xa ta ra một chút.
”
Phượng Cửu Khanh sững người, trái tim lập tức thắt cả lại.
Trước đây rất lâu, Tinh Nhi cũng từng nói với ông ta những lời hệt như vậy?
Kỹ thuật bắn của ta chuẩn lắm, không muốn chết thì tránh xa ta ra một chút…
Lúc đó là lúc hai người bọn họ mới quen biết…
Ông ta dùng sức nhắm mắt lại, từ từ bước ra sau hai bước.
Bàn tay vịn vách tường, cả người vô lực.
Nếu không phải là có tường vịn chỉ e là ông ta đã ngã ra đất rồi.
“Rốt cuộc… Ngươi là ai? Sao biết nó gọi là… súng?”
“Bản thân ta còn không biết mình là ai, cũng có thể ta và Nam Tinh đến từ cùng một nơi.
”
“Không! Nàng ấy không phải điện hạ của Nam Tấn!” Phượng Cửu Khanh sắc bén nói.
Sở Khuynh Ca lại chau mày: “Thật ra bà ta là ai?”
Phượng Cửu Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt của tiểu nha đầu trước mặt.
Rõ ràng là nhìn chẳng giống nhau chút nào, nhưng vào giờ khắc này, ông ta lại nhìn thấy hình bóng của Tinh Nhi trên người nàng.
Tinh Nhi…
"Đại nhân, đại nhân!” Có tiếng gọi của hạ nhân truyền đến từ phía mật đạo bên kia.
Phượng Cửu Khanh còn đang chìm đắm trong suy tư, chợt bừng tỉnh từ trong.
Nhìn Khuynh Ca lần nữa, đáy mắt ông ta đã không còn sát khí, lời nói cũng trở nên lãnh đạm.
“Ta sẽ không giết người, đừng chạy, đợi ta quay lại.
”
Ông ta xoay người rời đi.
Tiểu Niên Tử biết về sự tồn tại của mật đạo này, nhưng hắn ta ở bên Phượng Cửu Khanh bao năm qua cũng chưa từng xông vào trong.
Khuynh Ca bước nhanh đến cửa mật đạo, ẩn ẩn nghe được tiếng của Tiểu Niên Tử: “Trưởng công chúa đến ạ, người muốn gặp ngài.
”
Hai người rời đi, đại khái là Phượng Cửu Khanh phải đi gặp Nam