Lam Vũ đứng sau Sở Khuynh Ca, sớm đã choáng váng.
Cô nương mảnh mai này ở trước mặt hắn kéo cây cung dài của mình, kiên quyết và tàn nhẫn! Cô nương ấy mảnh mai nhỏ nhắn như vậy, nhưng lại giống như một vị tôn thần, một vị thần khiến người ta không dám xúc phạm! Hắn ta chưa từng biết công chúa còn có một mặt như vậy.
Hắn ta chỉ nhìn vào dáng vẻ thờ ơ của nàng, liền có một cảm giác muốn quỳ gối cong lưng, sùng bái tôn thờ nàng.
Trái tim nhảy lên cùng với động tác khi công chúa rút cung, liên tục đập lên đập xuống không ngừng.
Hắn ta lại chú ý vào nàng một lần nữa.
Mũi tên bay ra ngay lập tức, hô hấp đình trệ! Hắn dường như không thở nổi nữa rồi!
Công chúa… quá đẹp rồi!
Binh lính trên tường thành, từng người từng người một lần lượt nhìn Cửu công chúa, giống như Lam Vũ vậy, vẫn chưa hồi thần.
Cho đến khi, đôi mày của Sở Khuynh Ca nhíu lại một chỗ, phẫn nộ nói: “Đợt phóng tiễn thứ hai, người đâu, cung thủ chuẩn bị!”
“…Vâng!”
“…Vâng!”
“Vâng.”
Từng người một, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, đặt mũi tên đang cháy lên cung, đầu mũi tên nhắm vào người bay trên không.
Người bay đã đến rồi.
Vèo một tiếng, mũi tên dài lông vũ của Cửu công chúa xông lên phía trước, là mũi tên đầu tiên bắn người bay.
“Các huynh đệ, bắn hạ tất cả!”
Với vẻ mặt phấn khích, bước đôi chân dài qua, lấy một mũi tên đang cháy từ người hộ vệ.
Vèo một tiếng, theo nhịp điệu của Sở Khuynh Ca, những mũi tên dài bắn lên không trung!
“Bắn hạ người bay!”
“Bắn chúng rơi xuống!”
“Bắn chúng rơi xuống!”
Tiếng hét vang lên trên tường thành.
Quân Bắc Tần bay qua đầu từng người một ngã xuống, chết hoặc bị thương nặng!
Trước đây, đám người bay Bắc Tần từng khiến bách tính Mạc thành kinh hồn bạt vía, lần này, bọn họ không tốn một binh một tốt nào, cũng không có một ai thương vong, đã bắn hạ được bọn chúng.
Tại Mạc thành, trong tay các bách tính cuốc và