Người sáng suốt đều có thể nhìn ra bệ hạ không vui.
Nhưng Phong Ly Dạ thì vẫn vô cảm, là hắn không nhìn ra bệ hạ không vui hay là căn bản không hề để tâm đến cảm xúc của bệ hạ?
Hắn lạnh nhạt nói: “Tại hạ và quận chúa mặc dù là ở gần nhau nhưng chẳng qua là tình bạn từ thuở nhỏ, tại hạ không cảm thấy cần phải có thời gian bên cạnh quận chúa.
”
“Ngươi nói cái gì?” Nam Khánh sa sầm mặt mũi.
Hàn Thượng cung sợ hãi lập tức nói: “Bệ hạ nguôi giận, chuyện này! chuyện này sợ là có hiểu nhầm gì đó.
”
Phong Ly Dạ thực sự tiếp lời bà ấy nói: “Chuyện này quả thực là hiểu lầm, tại hạ không có ý với quận chúa, còn Khuynh Nhi mới là người trong lòng tại hạ.
”
Khuynh Ca bị nhắc tên đột nhiên thấy nhức đầu.
Bình thường không thấy hắn bằng lòng thừa nhận có tình cảm với nàng, lúc cãi nhau thậm chí còn chối bỏ quan hệ một cách sạch sẽ.
Giờ rõ ràng biết bệ hạ có ý làm mối cho hắn và Sở Vi Vân vậy mà hắn lại nói mình có ý với nàng!
Người này không bao giờ làm gì theo lẽ thường, ngay cả nàng cũng ngẩn người!
“Khuynh Nhi, ngươi và Thế tử gia! ” Nam Khánh thực sự rất tức giận nhưng bà ta không muốn nổi cáu trước mặt Sở Khuynh Ca.
Bà ta còn muốn giữ nha đầu này, người khiến bà ta cảm thấy thoải mái ở Nam Tấn.
Sở Khuynh Ca lập tức giải thích: “Thế tử gia nói đùa rồi, ta và Thế tử gia sớm đã hòa ly! ”
“Thư hòa ly bị người khác kí trong lúc ra đang mất ý thức, mơ hồ, nàng thấy trên thư hòa ly có kí tên của ta sao?”
Lời này của Phong Ly Dạ giống như tiếng sấm chói tai nổ tung trong lòng Sở Khuynh Ca.
Nàng ngẩn người nhìn hắn quên cả phản ứng.
Thư hòa ly không phải do hắn ký?
Lúc đó nàng chẳng hề nghi ngờ, ở đầu thư hòa ly không chỉ có con dấu của hắn mà còn có vân tay của hắn.
Nàng không biết nàng thực sự không biết, thư hòa ly này vậy mà lại không phải là ý muốn của hắn.
Nàng đã làm những chuyện đó với thân mẫu của hắn chẳng lẽ hắn không nên tức giận tới mức muốn giết nàng sao?
Phong Ly Dạ cúi đầu đối diện với ánh mắt bối rối của nàng, ánh mắt hắn trở nên dịu đi.
“Thư