Sở Khuynh Ca có chút cảm kích.
Thì ra bản thân nàng đối với nam nhân này thật chất không có cự tuyệt như trong tưởng tượng.
Không ngờ đi một vòng quanh, cuối cùng hắn vẫn như cũ ở bên cạnh nàng.
Ngay tại khoảnh khắc này, hoá ra nàng lại có một loại cảm giác an tâm.
Không lâu trước đó nàng còn vô tình không nói chuyện với hắn, nhưng bây giờ trong đầu lại xẹt qua câu nàng từng nói với hắn, ngươi không thể làm ta yên tâm.
Lúc đó không biết hắn có bao nhiêu tổn thương trong lòng.
“Đang nghĩ gì?” Âm thanh trầm lặng của Phong Ly Dạ đột nhiên vâng lên trong bóng tối.
Ngọn nến bên ngoài ngày càng yếu dần, cuối cùng cũng tắt hẳn.
Một khoảng không đen kịt, giơ tay không thấy năm ngón.
“Nếu như sợ thì qua chỗ ta.
” Hắn nói, giọng nói bởi vì đau đớn dày vò ban nãy mà mang theo chút khàn khàn.
Âm thanh thâm trầm mê hoặc lòng người.
Sở Khuynh Ca cười: “Chàng đoán xem ta có sợ hay không?”
Ánh mắt Phong Ly Dạ hơi tối xuống.
Nữ nhân đáng chết này, không thể thỉnh thoảng tỏ ra sợ hãi được sao?
Nhưng không ngờ nàng lại đứng lên đi về phía hắn.
Trái tim đang đập của Phong Ly Dạ không hiểu sao lại lỡ một nhịp.
Sở Khuynh Ca đi đến bên hắn, quả nhiên ngồi xuống sát cạnh hắn.
“Nàng…”
“Có chút lạnh.
” Càng vào thu, ban đêm vẫn thật là rất lạnh.
Một đại nam nhân như hắn, toàn thân toàn bắp thịt, đã quen với lạnh buốt của mùa đông và nóng như lửa của mùa hè vì thế với cái lạnh như bây giờ, phản ứng có hắn có chút trì trệ.
Phong Ly Dạ vừa giơ tay lên, không cẩn thận đụng vào mu bàn tay của nàng.
Hắn vô thức nắm lấy.
Bàn tay nhỏ bé này hoá ra lại lạnh như vậy.
Thì ra đã là cuối thu, là thời điểm sắp vào đông.
Nàng cả cho mình, hình như đã sắp ba tháng rồi nhỉ?
Hắn cởi áo khoác ra đắp lên người nàng.
“Thời gian nàng giao hẹn hai canh giờ sau, bây giờ vẫn còn lại hơn một canh giờ, chi bằng nằm xuống ngủ một chút.
”
“Chàng chắc chắn sẽ không làm loạn trong lúc ta ngủ?” Miệng nói vậy nhưng nàng lại thật sự nằm xuống.
Gối lên trên đùi hắn.
Vốn dĩ Phong Ly Dạ đang hơi bức bối, hắn là loại người lợi dụng lúc người ta gặp nguy mà ra tay sao?
Nhưng mà nàng đã nằm xuống, khoảnh khắc cảm nhận được đầu nhỏ của cô gối đầu lên chân hắn, thì toàn bộ bức bối đã biến mất trong khoảnh khắc đó.
Cảm giác có thể khiến cô dựa vào, có thể bảo vệ thật là thích.
Tay hắn không nhịn được mà giơ lên đặt trên vai