Tối nay, bầu không khí bên trong Mạc Thành có chút kì lạ.
Phải nói là, khí áp có hơi thấp, ngay cả trong không khí dường như cũng ngập tràn sự căng thẳng.
Đêm xuống, Phong Ly Dạ dẫn đầu đại quân, chỉnh đốn bên ngoài thành.
Nhưng đại quân Bắc Tần cũng không đến.
Ly thế tử làm như thế, chẳng lẽ là muốn phát động tấn công trực diện đại quân Bắc Tần sao?
“Thế tử gia, chúng ta thật sự phải chủ động tiến công sao?” Phong Tảo thúc ngựa đến bên cạnh Phong Ly Dạ, thấp giọng hỏi.
Từ khi đại quân Bắc Tần đến sát biên giới đến nay, các tướng sĩ Mạc Thành vẫn luôn trong trạng thái bị đánh.
Chủ động xuất kích, chính là cách để mọi người có thể giải tỏa những cảm xúc bị kìm nén một cách tốt nhất.
Tất cả những tướng sĩ Mạc Thành, không ai là không muốn!
Nhưng cũng phải xuất phát từ tình hình thực tế mới được.
Binh lực hiện nay của họ, dù tăng thêm một vạn quân Long Kỵ, cũng chỉ còn lại không đến ba vạn.
Dù cả thiên hạ ai cũng biết quân Long Kỵ của Ly thế tử vô cùng dũng mãnh.
Nhưng, dũng mãnh đến thế nào đi nữa cũng không thể chịu nổi khi đối phương người đông thế mạnh!
“Thế tử gia?” Những câu chất vấn kia, Phong Tảo không dám hỏi.
Nhưng trong lòng hắn ta vẫn chất chứa rất nhiều điều lo lắng.
“Thế tử gia, Phong Tứ vào đêm hôm trước ra ngoài thành cùng Cửu công chúa, bọn họ… rốt cuộc đang muốn làm gì?”
Phong Ly Dạ không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng lướt qua trên mặt hắn ta.
Phong Tảo đã hiểu, việc này, gia sẽ không nói cho mình.
Chuyện mà Thế tử gia không muốn nói, cho dù ngươi lấy đao kề vào cổ hắn, hắn cũng sẽ không hé răng thêm một chữ.
Có điều, ánh mắt của Thế tử gia đêm nay khi thì lập lòe, thi thoảng lại nhìn về phía quân địch, có vẻ như đang nặng nề tâm sự.
Phong Tảo đi theo bên cạnh hắn nhiều năm như thế, trải qua vô số các chiến dịch lớn nhỏ, cũng chưa hề thấy dáng vẻ lo lắng như thế này của hắn.
Không biết thì còn tưởng rằng trong quân doanh đối phương có người mà cả đời này hắn để ý nhất nữa cơ.
Quân doanh đối phương… người để ý… Cửu công chúa và đội ngũ của Phong Tứ ra khỏi thành…
Trong lòng