Sở Khuynh Ca không biết mình đã ngủ từ khi nào.
Là ngủ, không phải ngất.
Thật sự là quá mệt mỏi.
Ngay khi nàng cảm giác được bản thân đã được an toàn tuyệt đối, cơn buồn ngủ lập tức điên cuồng đánh úp.
Đang mơ mơ màng màng, hình như nàng được ôm lên lưng ngựa.
Khiến cho nàng cảm giác an toàn chính là thân hình cao lớn, vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Nàng cũng luôn ôm hắn, giống như là trong lúc bất lực nhất, đã ôm được con gấu duy nhất của mình.
Nàng chôn chặt vào lồng ngực hắn, cách lớp áo giáp lạnh lẽo, nghe được nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Cuối cùng, ngủ say như chết…
“Công chúa, người đã tỉnh?”
Bên tai, giọng nói quen thuộc: “Cuối cùng người đã tỉnh lại! Làm cho nô tỳ sợ muốn chết! Người thấy không thoải mái chỗ nào không? Miệng vết thương còn đau không?”
“Hức hức, bị thương thành như vậy, nhất định rất đau, công chúa người không phải sợ, nhất định sẽ nhanh khỏe lên thôi.
”
“Nhưng mà, sẽ để lại sẹo… Công chúa thật đáng thương, vì sao lại muốn người đi đánh giặc? Đánh giặc rõ ràng chuyện của nam nhân, Thế tử gia thật quá đáng, hu hu…”
“Là ta… Tự mình muốn đi.
” Sở Khuynh Ca phất tay, không ngờ là vẫn không còn chút sức lực nào.
Đến cả ngón tay, vừa mới giơ lên cũng đã cảm thấy rất mất sức
Lần này, đúng là mệt chết rồi!
So với việc nàng không ngủ được ba ngày ba đêm phẫu thuật cho người bệnh trước kia còn mệt hơn!
Đúng là mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần!
Có điều…
Nàng đột nhiên mở mắt ngồi dậy, rồi nắm chặt lấy tay Xảo Nhi: “Lam Vũ đâu?”
“Lam Vũ? Hắn đang nghỉ ngơi.
” Xảo Nhi chớp chớp đôi mắt to ngập nước: “Công chúa, người muốn tìm Lam Vũ sao? Ta lập tức gọi hắn đến đây…”
“Không, đừng tìm hắn, để hắn nghỉ ngơi!”
Đang nghỉ ngơi, nói cách khác, là còn sống.
Còn sống là được.
Thật ra nàng rất sợ Lam Vũ sẽ chết ở trong cánh rừng rậm đó.
Sau lần nóng nảy đột ngột đó, cả người nàng đã hoàn toàn uể oải, suýt nữa ngã xuống.
Xảo Nhi nhanh tay đỡ lấy nàng: “Có phải công chúa lo lắng vết