Phong Ly Dạ không biết bản thân để ý cái gì, nhưng mà trong lòng thấy hơi hụt hẫng.
“Nếu ta nói đây là công cụ cứu người, ngươi tin không?”
Sở Khuynh Ca vẫn rất vui vẻ, dù sao, bảo bối của nàng đều đã quay lại.
Khi đó, trong tay nàng cầm kim khâu, trên giường đặt dao phẫu thuật, bọn họ còn cho rằng nàng đang muốn hại Tần tướng quân.
Không chỉ giam cầm nàng, mà còn lấy đi đồ của nàng.
Còn tưởng rằng, mấy thứ này, cuối cùng sẽ không trở lại.
Công cụ cứu người… Phong Ly Dạ nhìn vật nhỏ trong tay nàng, hơi thở trở nên ôn hòa hơn bình thường rất nhiều.
“Ngươi đã dùng mấy thứ này, điều trị hết cho Tần tướng quân?”
“Đúng vậy, không có mấy thứ này, mũi tên trong cơ thể Tần tướng quân nhất định không thể lấy ra được.
” Nàng hừ lên.
“Còn đang tức giận?”
Sở Khuynh Ca ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bĩu môi.
Muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Tức giận hay không tức giận, mọi chuyện đều đã qua, lúc này lại tức giận, không phải là làm nũng trước mặt hắn sao?
Nàng lại chẳng phải Sở Vi Vân, không thèm làm loại chuyện này.
Có điều, nói không tức giận, thì cái miệng nhỏ đang vểnh lên của nàng đã tiết lộ cảm xúc của nàng.
“Xin lỗi.
” Phong Ly Dạ nhàn nhạt nói.
“Hừ, dù ngươi có xin lỗi cũng mang dáng vẻ cao cao tại thượng, thôi miễn đi.
”
Lời này không phải oán giận, cũng không chỉ trích hắn không thành tâm.
Mà giống như là tự mình nói, cả người hắn tỏa ra khí chất tôn quý, nên dù hắn có nói gì cũng mang dáng vẻ kiêu ngạo.
Cho nên đừng cố ép bản thân làm gì.
Không thèm để ý, thì sẽ không tức giận.
Phong Ly Dạ không nói gì, thấy trên bàn có một chén thuốc, hắn theo bản năng bưng lên.
Rồi lại kéo ghế dựa ngồi xuống cạnh mép giường.
“Không phải là ngươi muốn đút thuốc cho ta đấy chứ?” Vừa mới dứt lời, Sở Khuynh Ca cảm thấy buồn cười, có lẽ là cười bản thân tự mình đa tình.
Thu dọn túi xong, rồi đặt bên cạnh mình, phòng ngừa ngộ nhỡ lại bị người khác cướp đi.
Nàng mới vươn tay, muốn nhận lấy chén