Khi ấy Phong Ly Dạ quan tâm vết thương của Tần Tướng quân.
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng để ý đến việc những nữ nhân có mặt kia nói cái gì.
Thế cho nên, hắn cũng không hề nghe thấy Sở Vi Vân bêu xấu Sở Khuynh Ca ở trước mặt tất cả mọi người.
Không ngờ rằng tình hình lúc đó đúng là như vậy.
Lý thị bị lửa giận của hắn dọa sợ hết hồn, chân đã mềm nhũn.
Nhưng bà ấy vẫn kiên trì tiếp tục nói:
“Đây là chuyện giữa Thế tử gia và Công chúa với Quận chúa tiện thiếp vốn không nên nói nhưng Công chúa thân thể ngàn vàng, quận chúa lại đứng trước mặt tất cả mọi người, dùng… tội danh dơ bẩn như thế để bôi nhọ Công chúa!”
""Thế tử gia, trước đây tiện thiếp cũng là đồng lõa, tiện thiếp tội đáng muôn chết! Tiện thiếp chỉ hy vọng Thế tử gia có thể minh giám, trước đây Công chúa có một ít… tiếng tăm không tốt lắm, chưa chắc không phải có người cố ý nói xấu tạo thành!"
Không có ai lên tiếng.
Sở Khuynh Ca không có cách để thanh minh về quá khứ cho mình, suy cho cùng, Sở Khuynh Ca ở thời điểm đó không phải là nàng.
Trong đầu Phong Ly Dạ lại lờ mờ có chút đau nhức.
Bởi vì, cô nương nhỏ trước mắt này.
Hắn sớm đã phải biết, có một số việc, tai nghe là giả, chưa chắc là sự thật.
Huống chi, đêm thành thân đó, mặc dù hắn cực kỳ ghê tởm hành vi nàng bỏ thuốc mình.
Nhưng khi nàng trao thân cho mình, đến cùng vẫn là tấm thân xử nữ.
“Ta biết rồi.
” Phong Ly Dạ vung tay: “Lui xuống đi.
”
Lý thị thở hắt ra một hơi, lại dập đầu, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Không phải là bà ấy muốn tìm Sở Vi Vân trả thù, chỉ là bà ấy thương Cửu công chúa, cũng hận sự dốt nát của bản thân khi xưa.
Càng không hi vọng sau này vẫn có người hiểu lầm Công chúa.
Lý thị và Xảo Nhi đều đi, trong phòng lại chỉ còn lại hai người Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca.
Vẫn là yên lặng nhưng bây giờ bầu không khí không phải mờ ám mà trong không khí mơ hồ có một loại mùi vị khiến lòng người nặng trĩu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Sở Khuynh Ca mới hắng giọng một cái, giả vờ không thèm để ý.
“Ta đã không quan tâm nữa, ngược lại, quen là được rồi, chỉ là có vài người cũng thực sự chưa chắc đã hồn nhiên lương thiện như ngươi trông thấy.
”
Phong Ly Dạ đứng lên.
Sở Khuynh Ca ngậm miệng, thực sự không thích nói luyên thuyên ở sau lưng người khác.
“Không phải là ta muốn nói xấu sau lưng nàng ta, ta cũng không muốn xen vào chuyện của ngươi