Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực.
Mặt hắn ta như nhân vật trong truyện tranh, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, khuôn mặt như được quỷ phủ thần công điêu khắc ra.
Không hề giống với kiểu đẹp bá đạo như Phong Ly Dạ, vẻ đẹp của nam tử áo trắng trước mắt vô cùng hòa nhã, không hề có chút tính công kích nào.
Nhu hòa, nho nhã, cả người tựa như là bước ra từ trong tranh vẽ.
Chỉ là lúc này, đôi mắt nhìn Sở Khuynh Ca ánh lên tia xa cách và kháng cự.
Lam Vũ vươn tay, lắc lắc trước mặt Sở Khuynh Ca: “Công chúa?”
“À!” Sở Khuynh Ca sững sờ, lập tức tỉnh người lại.
“Thật xin lỗi, dọa ngươi rồi à? Chỉ là đột nhiên nhìn thấy một nam tử đẹp như thần tiên, nhịn không được mà nhìn chằm chằm một lúc, xin thứ lỗi.
”
Nam tử áo trắng chưa từng trả lời, hai đầu lông mày vẫn mang theo ý xa cách như cũ.
Không biết là không vui, hay là đã quen lạnh lùng.
“Vị này là ai?” Sở Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn Lam Vũ.
Nàng xưa nay không phủ nhận mình là một người trọng ngoại hình.
Thế nhưng nhìn nhiều vài lần, không có nghĩa là nàng thật sẽ mê muội đến choáng váng đầu óc.
Đúng thật sự hoa si như thế, đêm đầu tiên nàng nhìn thấy Phong Ly Dạ, nàng đã hôn mê bất tỉnh.
“Mấy ngày trước Công chúa chẳng phải đã bảo thuộc hạ đưa thợ chế tạo công cụ đến cho người sao?”
“Chính là hắn ta?” Sở Khuynh Ca kinh ngạc.
Nam tử áo trắng này, mười ngón tay tinh tế thon dài, đẹp như tay của một nghệ sĩ dương cầm.
Đôi tay như thế này, lại có thể chế tạo các loại vũ khí cho nàng?
Hắn ta sao có thể là thợ chế tạo công cụ?
“Tại hạ là Mộ Bạch.
” Nam tử áo trắng nhàn nhạt cúi đầu: “Tại hạ cũng không phải là công nhân của tiệm rèn, chỉ là hôm đó, thấy bản vẽ mà ngài đây đưa ra vô cùng đặc biệt, không nhịn được mà vén tay thử một phen.
”
“Nói cách khác, ngươi chỉ là người làm thêm?” Thế nhưng một thân ưu nhã quý khí này, nhìn cũng không giống đi làm thêm.
Mộ Bạch không hiểu làm thêm