Xảo Nhi đứng ở sau lưng Sở Khuynh Ca âm thầm kéo trang phục của Công chúa.
Sở Vi Vân mời rượu Công chúa, không biết là đang toan tính cái gì.
Nói chung, trong mắt của nàng ấy, Sở Vi Vân tuyệt đối không phải người tốt gì.
Chưa chắc trong rượu này không có vấn đề.
Sở Vi Vân lại liếc mắt nhìn nàng ấy, cười khẩy: “Một cung nữ nho nhỏ cũng dám táy máy tay chân? Cút ra đi!”
Xảo Nhi không cút, nàng ấy phải bảo vệ Công chúa.
Thế nhưng, lúc này Sở Khuynh Ca đã nhận lấy cái chén Sở Vi Vân đưa tới.
Xảo Nhi gấp muốn chết, Công chúa, ngộ nhỡ rượu này đã bị hạ độc thì sao?
Y phục lại bị níu lại một lần nữa, Sở Khuynh Ca quay đầu lại, cười với nàng ấy.
“Làm gì thế? Có phải em có nhu cầu không, muốn đi xuống à?”
Nàng vẫy tay áo: “Đi xuống đi.
”
Xảo Nhi suýt chút nữa thì trợn hai mắt ngất đi.
Có nhu cầu cái gì? Nàng ấy đâu có nhu cầu gì!
Lời này của Công chúa thật là khiến cho người khác đỏ mặt.
Nhưng điều hiện tại nàng ấy lo lắng là chắc chắn Vân Quận chúa không có ý tốt.
“Công chúa…”
“Công chúa bảo ngươi đi xuống, còn không mau cút?” Sương Nhi cũng lườm nguýt Xảo Nhi, hận không thể đạp nàng ấy một phát cút xuống.
Xảo Nhi hung ác trợn mắt nhìn nàng ta, lại thấy Sở Khuynh Ca giơ tay lên.
“Công chúa, rượu này…”
“Câm miệng!” Sở Vi Vân sầm mặt lại: “Quấy rầy hứng thú của Bổn quận chúa và Khuynh Ca muội muội, Bổn quận chúa không tha cho ngươi! Người đâu, kéo xuống!”
“Bổn công chúa còn chưa nói gì, Vân Quận chúa lấy đâu ra mặt mũi để quơ tay múa chân với cung nữ của Bổn công chúa?”
Sở Khuynh Ca uống hết rượu trong chén rồi cái chén xuống, nàng nhìn Sở Vi Vân: “Vân Quận chúa, chén của ngươi đâu?”
“Ha ha, Khuynh Ca muội muội nể mặt như vậy, ngươi yên tâm, làm sao ta có thể không uống?”
Tâm trạng Sở Vi Vân tốt đến không nói nên lời, lập tức nâng chén của mình lên, uống một hơi cạn sạch.
Ha ha, đúng là rất vui vẻ!
Sương Nhi thấy vậy, vội vàng xoay người, lớn tiếng nói: “Công chúa tâm trạng tốt, ban cho mọi người xem một điệu Kinh Hồng vũ!”
“Hả? Ta còn chuẩn bị tiết mục cho mọi người?”