“Đoàn người thị trưởng sắp đến nhà của Đông Tử, bạn có muốn đặt đồng hồ vào trong nhà Đông Tử không?”
Cái này nhất định phải bỏ vào rồi.
Cô lập tức chọn “Có” rồi nhìn Quý Hưng đang ngồi trước bàn ngây người nhìn cái đệm. Cô lấy thuốc trong hộp ra, chọn loại thuốc bôi giúp giảm sưng tấy và máu ứ ở vết thương, đặt lên mặt bàn rồi đẩy về phía trước.
Quý Hưng hiểu được ý cô, cậu hơi ngẩn người ra.
Cứ như có một loại tình cảm ấm áp nào đó đang len lỏi vào trong trái tim cậu.
Cậu định mở miệng nói “Cảm ơn” nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt lên lời.
Nhâm Xử An nhìn cậu thiếu niên có chút trầm mặc không nói gì, cô bĩu môi, tên nhóc lạnh lùng như tảng băng này.
Nhưng vào lúc này, trên người Quý Hưng đột nhiên hiện lên dòng chữ đỏ [Mức độ thiện cảm: +1] rồi tan biến vào hư không.
Nhâm Xử An cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Aaa mức độ thiện cảm của nhóc con với cô lại tăng lên rồi!
Mặc dù trên mặt cậu không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại len lén tăng độ thiện cảm cho cô, đúng là là đáng yêu hết biết!
Trong mắt của Nhâm Xử An, cái khuôn mặt không cảm xúc của Quý Hưng trông thế nào cũng thấy đáng yêu cả.
Chưa tới hai phút, trong trò chơi lại xuất hiện một đoạn tình tiết phim khác có thể mua.
Cô tiêu mấy kim tệ để mua tiếp tình tiết phim của Đông Tử…
Đông Tử bị một đám người cao to đạp ngã xuống nền đất, anh ta bị đám người thân hình đầy bắp thịt này dọa cho rùng mình.
Anh ta run người lắp bắp nói: “Ông ông ông… tôi thật sự không có trộm đồng hồ!”
“Vậy tại sao cái đồng hồ này lại ở chỗ mày?”
Trong tay người đàn ông trung niên cầm một cái đồng hồ điện tử, nhìn Đông Tử với một ánh mắt chán ghét.
“Đây… đây là do Quý Hưng lấy trộm! Nó cố ý hãm hại tôi!” Đông Tử hét lớn, anh ta bị người đàn ông cao to đạp cho một cái rồi ngã lăn trên đất: “Không phải do tôi trộm! Là Quý Hưng hãm hại tôi!”
“Ái chà!” Người đàn ông hơn 50 tuổi đột nhiên nói lớn.
Ông ta chỉ vào vết sẹo ở trên mu bàn tay của Đông Tử: “Người đã vào nhà của thị trưởng là thằng nhóc này! Lúc đó tao đã thoáng thấy vết sẹo này, nếu hôm nay không nhìn thấy lần nữa chắc tao cũng quên luôn rồi!”
Đông Tử “Soạt” một cái giấu tay mình ra sau lưng, khi nhìn thấy bóng đen đang tiến gần đến mình thì lăn lộn về phía sau.
“Thật sự không phải tôi… không phải tôi… mà!”
Màn hình điện thoại dần tối lại, Nhâm Xử An hận cái trò chơi này đến bây giờ vẫn chưa mở tính năng viết chữ để cô nói chuyện với nhóc con nữa! Nếu như kể hết mọi chuyện phía sau cho nhóc con nghe, chắc cậu sẽ cảm thấy vui đúng không nhỉ?
Cô nhìn thời gian trong trò chơi, chỉ còn hai ngày nữa là đến giao thừa rồi.
Nhà của nhóc con Quý Hưng này không có không khí đón năm mới gì cả, đâu đâu cũng bị bao trùm bởi sự lạnh lẽo.
Một mình đón năm mới, đúng là hơi đau buồn.
Ánh mắt Nhâm Xử An thoáng chốc trở nên dịu dàng, không phải vô duyên vô cớ mà cậu trở thành một tảng băng nhỏ như bây giờ.
Cô nhớ đến ánh mắt của những người ở trấn khi nhìn Quý Hưng, bây giờ cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Dù sao cũng sắp sang năm mới rồi, vậy thì cô sẽ mua tặng nhóc con này vài món quà chúc mừng.
Nhâm Xử An đi vào trong thương thành lượn một vòng, đột nhiên lóe lên ý tưởng… hay là mua cho nhóc con quyển sách bài tập đi!
Trò chơi này không phải là “Nhật ký dưỡng thành thiếu niên phản nghịch” sao? Nhìn cái thành tích hạng D kia kìa, đương nhiên mua sách bài tập và tài liệu học tập là thích hợp nhất rồi, để nhóc con có một năm mới tiến bộ trong học tập, đây không phải là lời chúc tốt nhất dành cho một học sinh sao.
Đã nói là làm, cô lập tức đi vào thương thành chọn cả một bộ sách bài tập, còn lựa vài cuốn sách của tác giả nổi tiếng dành cho giới trẻ, cài đặt thời gian tặng nữa là xong.
Sau khi out ra khỏi trò chơi, Nhâm Xử An lại dành vài phút để lướt Weibo.
Lúc nhìn thấy một cái hot search, ánh mắt cô dừng lại.
Trợ lý của Phương Vũ.
Trái tim cô đập thình thịch, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Cô nín thở rồi ấn mở hot search.
Điện ảnh và truyền hình ngày thứ sáu V: Trợ lý Tô của nghệ sĩ @Phương Vũ đã ký hợp đồng với công ty chúng tôi nhưng không nghe theo sự sắp xếp của công ty, đã tự ý liên hệ với @Tri tình nhân sĩ và đưa ra những lời nói không đúng sự thật, gây nên ảnh hưởng không tốt đến cả @Phương Vũ và @Nhâm Xử An, đồng thời ảnh hưởng nghiêm trọng tới tài nguyên của công ty. Tại đây tôi gửi lời xin lỗi tới hai vị đương sự và cư dân mạng! Công ty đã sa thải trợ lý Tô, cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của mọi người tới Phương Vũ!
Nhâm Xử An ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Đây chắc chắn là muốn lấy trợ lý ra làm kẻ chết thay đây mà.
Cô cắn môi, lướt xuống đọc bình luận
[Quả nhiên mị không thích sai người mà!]
[Chị tao xuất sắc! Antifan chết đi! Công ty đăng thông báo quá chậm! Nhìn xem chị tao đã bị hắc đến mức nào rồi?]
[Đệch, loại trợ lý gì đây, buồn nôn quá rồi đấy? Sao không đi chết đi cho rồi?]
[Chà, mấy cái hắc Nhâm Xử An kia, dù không phải là động thái của Phương Vũ với công ty thì đằng sau lưng họ cũng có cái suy nghĩ này, không
thì sao buổi sáng lúc Nhâm Xử An bị chửi không đăng cái thông báo này lên đi?]
[Lầu trên quả là người sáng suốt, muốn thông báo thì đã thông báo từ sớm rồi, sao phải đợi tới sau khi bản thân Phương Vũ cũng bị hắc, bình luận cũng đổi ngược rồi?]
[Phía trên đi chết đi được không? Đừng có làm trò ngu ngốc dưới weibo công ty!]
[Hãy ngắm vị trợ lý này đi, lớn lên đúng một bộ dạng ăn phân (ảnh)]
[Buồn nôn! Trợ lý này là cái thứ gì không biết?]
Tuy rằng cũng có vài người trên mạng thấy không thích hợp lắm nhưng đại đa số đều đang mắng trợ lý Tô Đồng của Phương Vũ. Có người bắt đầu body shaming cô ấy, còn đăng những tấm hình của cô ấy lên weibo, cơ bản đều là chỉnh sửa thành ảnh đen trắng.
Nhâm Xử An nhìn một màn này mà thấy buồn nôn.
Cô cũng chạm mặt vị trợ lý của Phương Vũ này ở phim trường vài lần, dù chỉ nhìn lướt qua nhưng cô cảm thấy đây là một cô gái khá thành thật, Phương Vũ nói gì cô ấy đều làm cái đó, làm việc rất cẩn thận và cũng không nhiều lời. Đột nhiên gặp phải chuyện như thế này, quả thật quá đen đủi.
Phương Vũ cũng thật độc ác, người trợ lý này đã ở bên cạnh phục vụ cô ta từng ngày từng giờ, nói ném ra để chắn đạn là có thể thẳng tay ném đi như thế.
Lần này Phương Vũ coi như tẩy trắng được rồi, vả lại cô ta có không ít fan hâm mộ. Trí nhớ của cư dân mạng rất ngắn ngủi, không bao lâu nữa là bọn họ sẽ quên hết những chuyện này, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến đâu là thật đâu là giả nữa.
Nhưng Tô Đồng thì không như vậy, sau này còn có công ty nào trong giới muốn tuyển dụng cô ấy nữa?
…
“An An, mình về rồi đây, chị Lộ Lộ cũng tới rồi này.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng đổi dép, sau đó Trình Lộ và Giang Đồng cùng đi vào.
Trình Lộ là người đại diện của Giang Đồng, một người phụ nữ trung niên có mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng.
Nhâm Xử An rời tầm mắt khỏi điện thoại, đứng dậy chào hỏi: “Chị Lộ Lộ, lâu rồi không gặp chị.”
“Chỉ biết nói chuyện với chị Lộ Lộ, chả thèm quan tâm tới tôi gì cả.” Giang Đồng trách móc sau đó cầm lấy hai cái túi giấy nói với Nhâm Xử An: “Tối nay tôi còn có hoạt động nữa, lát nữa phải đi rồi.”
“Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau, còn cần phải chào hỏi sao?” Nhâm Xử An liếc nhìn Giang Đồng một cái.
Tuy rằng Giang Đồng không được nổi tiếng lắm nhưng người đại diện Trình Lộ này cũng vẫn rất có trách nhiệm, các bộ phim truyền hình lớn nhỏ và hoạt động trước giờ chưa từng bị gián đoạn, đã lăn lộn vì Giang Đồng rất nhiều.
Giang Đồng lè lưỡi về phía Nhâm Xử An, cầm túi giấy đựng quần áo của mình đi vào trong phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Nhâm Xử An và Trình Lộ.
Trình Lộ đã sớm nghe về hoàn cảnh của Nhâm Xử An ở công ty, nhìn khuôn mặt trắng nõn không phấn son ở nhà của cô, trong lòng cô ấy rất buồn bực. Sao công ty không biết coi trọng một mầm non tốt như thế này chứ?
Cô ấy biết Nhâm Xử An muốn hủy hợp đồng với công ty, trong lòng liền có một suy nghĩ.
Vì cả hai đã quen nhau được hơn một năm rồi nên không cần phải quanh co lòng vòng nữa, cô ấy trực tiếp hỏi thẳng: “Xử An, sau khi em hủy hợp đồng thì có muốn ký hợp đồng cùng công ty với Đồng Đồng không?”
Nếu cô ấy trở thành quản lý của Nhậm Xử An, cô còn có thể đi theo con đường chị em thân thiết với Giang Đồng. Phương án tuyên truyền của hai người cũng sẽ dựa sát theo nhau, càng dễ dàng thu hút được nhân khí trên mạng.
Nhâm Xử An hiểu được ý của Trình Lộ.
Cô không nói rõ suy nghĩ mình vẫn luôn muốn ký với Ám Lam, chỉ cười nói để đánh lạc hướng chủ đề này: “Đồng Đồng cũng từng hỏi em như vậy, có phải hai người đã bàn bạc nhau xong rồi cùng nhau qua đây kéo em đi đấy chứ?”
Trình Lộ còn muốn nói gì đó nhưng lại thấy Giang Đồng từ trong phòng đi ra.
“Chị Lộ Lộ, em thay xong rồi.”
Giang Đồng biết Nhâm Xử An vẫn luôn muốn tới Ám Lam nên đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng giải vây cho cô.
“Được, cũng không còn sớm nữa.”
Cô ấy cúi xuống nhìn thời gian rồi ngẩng đầu lên nói với Nhâm Xử An: “Lần sau gặp lại chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, em cứ suy nghĩ trước đi nhé.”