“Tôi đưa em về phòng.”
Trong lòng Nhâm Xử An lại thấy hoảng sợ lần nữa. Thực sự chẳng khác gì đang đi tàu lượn siêu tốc vậy. Cô theo bản năng nhìn chiếc xe MPV nhưng lại phát hiện hai người tài xế và Tiểu Tống đã dừng xe rồi rời đi từ lâu rồi, lúc này chỉ còn bọn họ ở đây.
Lại là tín hiệu nguy hiểm.
Nhâm Xử An dùng công sức luyện tập bấy lâu nay của một diễn viên, cô miễn cưỡng cười một cách dịu dàng, nói: “Tôi có thể tự đi được, không cần làm phiền ông chủ đâu.”
Quý Lan nghe cô nói vậy nhưng anh cũng chẳng đáp lại gì, chỉ bất mãn mím môi. Lúc anh còn nhỏ, thần tiên tỷ tỷ đã chăm sóc anh từng li từng tí, vì anh mà chu cấp tất cả mọi thứ anh cần.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại muốn từ chối ý tốt của anh chứ?
Nhâm Xử An cẩn thận quan sát biểu cảm của Quý Lan. Cô thật sự rất sợ việc biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cô không biết được liệu Quý Lan sẽ làm ra chuyện không tốt gì không nên vội vàng nói thêm một câu: “Vả lại nếu như người hâm mộ vô tình thấy được sẽ ảnh hưởng không tốt với cả thầy Quý và tôi.”
Cứ xem như thần tiên tỷ tỷ sợ bọn họ chụp được cảnh hai người cùng nhau trở về khách sạn đi. Cứ cho là cô sợ anh bị người hâm mộ mắng đi. Chỉ nghĩ như vậy mới khiến Quý Lan có cảm giác được an ủi đôi chút…
Nghĩ lại mới thấy lúc trước Nhâm Xử An bị bạo lực mạng nên phải đối mặt với những lời nói đầy khó chịu trên internet, anh cảm thấy việc cô có những suy nghĩ như vậy là rất bình thường.
Thế nên anh nói: “Khách sạn đã được tăng cường bảo vệ, người hâm mộ sẽ không phát hiện được đâu.” Giọng nói trước sau như một, vô cùng lạnh lùng không có chút tình cảm gì, chính anh cũng cảm thấy hình như mình hơi cứng rắn quá rồi.
Sau đó anh cố ý thay đổi giọng nói của mình mềm mỏng hơn: “Đừng lo lắng.” Nói xong, anh nhìn xuống thấy hai người đang nắm tay nhau, tai anh đột nhiên ửng đỏ. Thôi xong, trước giờ thần tiên tỷ tỷ cũng giống như vậy, luôn nắm lấy tay của anh rồi dắt đi.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn tay của hai người không chớp mắt. Quý Lan cảm giác trái tim mình ngày càng đập nhanh hơn… Trước kia anh chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp khi cô nắm lấy tay anh nhưng bây giờ còn có thể nhìn thấy tay của thần tiên tỷ tỷ, nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau.
Vui thật đấy.
Trước kia đều là thần tiên tỷ tỷ dắt anh đi về phía trước nhưng bây giờ anh đã trưởng thành hơn, cao hơn nên đã có thể dắt thần tiên tỷ tỷ đi được rồi. Trong lòng Quý Lan lúc như nở hoa nhưng Nhâm Xử An thì khác.
Cô có thể không lo lắng sao chứ!
Cô nam quả nữ, còn muốn đưa cô về phòng, coi như Quý Lan nghĩ vậy đi thì cũng có đầy người hận không thể xếp thành hàng dài quanh Hoa Quốc, không ít nam nữ muốn leo lên giường của Quý Lan. “Chuyện tốt” như vậy xuất hiện trước mặt nhưng cô vẫn từ chối theo bản năng của mình.
Cho dù đôi lúc tán gẫu với Giang Đồng, cô hay ỉu xìu nói không muốn cố gắng làm việc nữa, muốn tìm một người đàn ông lớn tuổi trưởng thành để kết hôn.
Nhâm Xử An nhìn Quý Lan nhưng phát hiện đôi mắt sâu thẳm đầy u ám của anh đang nhìn chằm chằm vào đâu đó. Cô nhìn theo ánh mắt của Quý Lan thì thấy hai người đang nắm tay nhau.
Đệch!
Trong giây lát tay cô đột nhiên nóng lên, nhanh chóng rút ra từ trong tay của Quý Lan. Nhâm Xử An xoa bàn tay vừa nắm khi nãy, lúng túng nói: “Xin lỗi, để tôi lau cho ông chủ, nếu người khác biết sẽ đố kỵ với tôi chết mất.”
Cái tay nhỏ bé trắng nõn nà rời đi từ trong lòng bàn tay của anh, Quý Lan nhìn sang Nhâm Xử An đang cười ngây ngô. Anh tưởng tượng lại lúc còn bé được thần tiên tỷ tỷ nắm tay. Sự bướng bỉnh trong lòng anh như trỗi dậy, đưa tay về hướng Nhâm Xử An nói: “Đưa tay cho tôi.”
Nói xong, lỗ tai của anh lại đỏ lên.
Trong đêm tối mù mịt, đôi mắt phượng của anh chỉ chăm chú nhìn cô, thậm chí Nhâm Xử An còn có thể thấy được bóng của mình trong mắt Quý Lan. Mùi hương gỗ dễ chịu thoang thoảng xung quanh khiến tim cô ngày càng loạn nhịp hơn.
Khá lắm.
Thật sự có người có thể từ chối Quý Lan sao chứ?!
Sao lại có được chứ?
Đối mặt với đôi mắt nghiêm túc của Quý Lan khiến Nhâm Xử An cứng đờ người không biết nên làm sao cho tốt. Suy nghĩ của cô hỗn loạn cả lên, thậm chí trong giây lát cô cảm thấy… trái lại mình với Quý Lan cũng không phải là không thể.
Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên, trong đêm tối cô hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ: Tỉnh lại đi Nhâm Xử An, xem như Quý Lan muốn đùa giỡn với mình trong chốc lát nhưng nhân vật nhỏ bé như mình có thể buộc chặt anh cả đời sao! Cho dù anh có thích ai đi nữa thì chắc chắn đó không phải là mình! Tiền đồ và sự nghiệp vẫn quan trọng hơn nhiều!
Nhâm Xử An không quan tâm đến suy nghĩ đó của mình nữa, chỉ nhìn thấy Quý Lan đã rút tay về. Trong lòng anh có cảm giác hơi mất mát. Thần tiên tỷ tỷ rất đề phòng anh, không muốn thân thiết với anh.
Chẳng qua là… Điều này cũng bình thường, dù sao thần tiên tỷ tỷ không nhớ đến sự tồn tại của anh. Anh nghiêng đầu, không còn ngang ngược như khi nãy nữa, nhìn Nhâm Xử An và nói: “Vậy tôi về trước.”
Âm thanh này dường như mang cảm giác hiu quạnh đến tột cùng khiến Nhâm Xử An không nhịn được cảm thấy hơi nhói lòng.
Cô đối xử như vậy với Quý Lan, cứ có cảm giác như cô là một người cặn bã vậy.
…
Sau khi Chu Mạt Mạt quay xong phân cảnh của mình, trợ lý Trương Văn vội vàng đuổi theo sau, nhận lấy đồ cô ta đưa.
Cô ta đi xung quanh nhìn mấy lần giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng khi không thấy được người cô ta muốn tìm mới hỏi Trương Văn: “Quý Lan đâu?”
Trương Văn đã đi theo Chu Mạt Mạt mấy năm nên hiểu rất rõ cô ta. Vậy nên cô ấy khá chú ý đến lịch trình của Quý Lan, lập tức trả lời: “Anh Lan đã trở về khách sạn sau khi hoàn thành cảnh quay.”
Cô ấy trả lời rất nhanh nhưng trong giọng nói lại có chút khó xử. Bởi vì Trương Văn đã chào hỏi Tiểu Tống để nhờ anh ta bảo Quý Lan cùng nhau trở về khách sạn với bọn họ nhưng Quý Lan không muốn đợi.
Chu Mạt Mạt ngẩn người, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp nhếch lên, cô ta nhíu mày lại trông rất tội nghiệp: “Anh ấy tự về sao?”
“Cái này…” Trương Văn hơi do dự rồi mới ấp a ấp úng nói: “Anh Lan quay về cùng với Nhâm Xử An.”
Chu Mạt Mạt không có phản ứng gì. Cô ta như đang suy nghĩ gì đó nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Người mới này cũng có chút thủ đoạn đấy.”
…
Nhâm Xử An thấy rất thoải mái sau khi được tắm nước nóng, cả người như được thư giãn vậy. Chỉ là cô cảm thấy cơ thể mình hơi lạnh, cô chỉ biết thở dài một tiếng.
Hơn hai mươi năm kinh nghiệm cho cô biết, đây chính là dấu hiệu của bệnh cảm sắp đến, chắc mấy ngày tới cô
cũng không thể trốn thoát khỏi cơn đau đầu và cả người không còn chút sức lực nữa rồi đây.
Cô cầm ly nước nóng lên, không tự chủ nghĩ đến hàng loạt việc không thể tưởng tượng được nổi của Quý Lan. Mùi thơm mát lạnh của gỗ ấy như vẫn còn thoang thoảng đâu đây vậy. Bây giờ cô rảnh rỗi nên nhớ lại việc khi nãy khiến lỗ tai cô hơi ửng đỏ.
Sau đó cô lại bĩu môi.
Quả nhiên là Quý Lan mà. Là diễn viên phái thực lực mà cả đời này cô có đặt mục tiêu cũng không thể theo kịp, giống như một vị thánh tồn tại giữa rừng diễn viên vậy.
Nhưng anh đối xử với cô như vậy khiến vị trí thần thánh của anh đột ngột rớt xuống, địa vị của anh bây giờ khác hoàn toàn. Trước kia cô có chút kính sợ Quý Lan, trong mắt cô Quý Lan chính là một tảng băng lạnh lẽo và cao quý nhưng bây giờ tất cả như vỡ thành từng mảnh vụn một đi không trở lại.
Trong đầu cô giờ toàn một đống hỗn loạn, Nhâm Xử An phiền não lắc đầu. Quên đi, không muốn đâu, suy nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. Bây giờ có dùng hàng giờ để ngẫm nghĩ về chuyện này thì cũng nghĩ không thông được, chi bằng làm mấy chuyện ý nghĩa hơn chút. Chẳng hạn như điểm danh trò chơi để vào chăm sóc cho Quý Hưng, thuận tiện làm tiêu tan bớt nỗi lo lắng của cô.
Trong trò chơi đang là bốn giờ chiều. Trong phòng không có một bóng người, chắc nhóc con Quý Hưng vẫn còn đang học ở trường. Ngoại trừ việc bị đám côn đồ bỏ lại sau núi đó, đến tận bây giờ Nhâm Xử An vẫn chưa ghé qua trường của Quý Hưng lần nào.
Thời gian lâu như vậy rồi, chắc cô nên đi xem một chút về cuộc sống học đường của cậu, kiểm tra xem thầy cô hoặc học sinh ở đó có bắt nạt cậu hay không. Điều khiển thị giác trong trò chơi, Nhâm Xử An đi ra khỏi căn phòng cũ nát này.
Cô đi dọc theo đường mòn quanh co ở thị trấn nhỏ, dựa theo bản đồ ở phía trên bên trái đi về phía trước, rất nhanh thôi cô sẽ đến được trường học của Quý Hưng. Hình như đã đến thời gian tan học, mấy học sinh mặc đồng phục giản dị tụ năm tụ ba đi chung với nhau, từ trong trường đi ra bên ngoài cửa. Toàn bộ trường có diện tích rất nhỏ, học sinh cũng không nhiều, mỗi khối cũng chỉ có ba lớp.
Nhâm Xử An vừa mới đi vào trong một lớp học, cô liền nghe thấy giọng nói non nớt của vài học sinh trong lớp: “Tuần sau thi cuối kỳ rồi, chúng ta phải thi thật tốt, thi xong thì chờ học kỳ tiếp theo lúc tựu trường sẽ được chia ban rồi, khi đó cũng không cần học chung với loại người như Quý Hưng nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, mình có nghe nói rồi…”
Một học sinh hạ thấp giọng mình lại, nói nhỏ đến mức cô chẳng nghe được gì, phải kéo gần khoảng cách lại.
Học sinh kia nhỏ giọng nói, vẻ mặt thần thần bí bí: “Tên Quý Hưng đó không chỉ là con trai của tội phạm giết người, hơn nữa còn nuôi tiểu quỷ trong nhà, làm hại không ít người rồi.”
“Hả? Thật sao?”
“Vậy mà Lục Tử bọn họ vẫn đi gây chuyện với Quý Hưng à?”
“Aiza, bây giờ là ban ngày, ánh sáng mặt trời bên ngoài sáng chói như vậy nên tiểu quỷ cậu ta nuôi không ra được đâu, chỉ có lúc trời tối nó mới có thể ra ngoài nên không có chuyện gì đâu.”
“Sân tập ở bên kia đúng không nhỉ, nhưng cậu định tham gia trò vui gì vậy? Đừng có tự chuốc lấy phiền phức cho mình.”
Mấy đứa con trai nhỏ tụ tập trong phòng học bí mật nói cho nhau nghe.
Giọng điệu chắc như đinh đóng cột vậy khiến Nhâm Xử An cảm thấy buồn cười.
Nhưng quan trọng hơn chính là việc cô nghe thấy được mấy cậu con trai đó nói có người tìm Quý Hưng để gây chuyện.
Nhâm Xử An không tiếp tục nghe mấy lời nói nhàm chán của bọn họ nữa, cô vội vàng ra khỏi phòng học để đi tìm sân tập. Nói là sân tập, nhưng trên thực tế nó hoàn toàn không giống với sân tập mà Nhâm Xử An tưởng tượng. Sân tập của trường học này, cùng lắm chỉ là một mảnh đất gồ ghề, trên mặt đất còn có đầy đá nữa.
Có mấy cậu con trai gầy nhom ở sân tập, bao vây một cậu bé năm nào đã cao hơn mười cm vào giữa, không ngừng đẩy áp sát cậu, miệng cũng không nói ra được mấy lời tốt đẹp gì.
“Đã cuối kỳ rồi, nếu mày tự nhận thức tốt được thì nhanh chóng nghỉ học sau kỳ thi sắp tới đi, trường học không hoan nghênh cái loại tạp chủng như mày đến đọc sách, cút về ngồi tù chung với người bố tội phạm giết người của mày đi!”
Mấy cậu nhóc đó bạo lực học đường ở sân trường nhưng giọng nói kiêu ngạo như đang làm chuyện đáng lưu danh sử sách vậy, cứ như toàn bộ thầy cô trong trường đều phải cảm tạ ơn đức vĩ đại này nên phách lối như thế là đương nhiên.
Một người trong đám đông nhặt cục đá dưới đất lên, hung hăng ném về phía Quý Hưng.
“Cút ra khỏi trường học! Chúng tao không hoan nghênh mày!”
Nhâm Xử An vô cùng căm hận, đưa tay ngăn cản cục đá kia dừng lại giữa không trung. Sau đó cục đá tự nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng “Bộp bộp”.
Đám nhóc này đúng là cả gan thật, khắp nơi đều biết chuyện Quý Hưng nuôi tiểu quỷ rồi mà còn dám bắt nạt cậu?
“Nhóc con, bọn chúng không bắt nạt cậu chứ?” Nhâm Xử An kéo gần tầm nhìn của mình lại chỗ Quý Hưng, cô tiến đến gần tai nghe điện thoại rồi nhẹ nhàng hỏi.
Quý Hưng đã quen với việc Nhâm Xử An xuất quỷ nhập thần như vậy. Cậu gật đầu một cái, trên mặt cũng không lộ ra lo lắng gì khiến người khác không nhận ra lúc này cậu đang có tâm trạng vui vẻ hay tức giận như thế nào nữa.
“Vừa rồi sao cục đá đó lại rơi xuống?”
“Nó lại đến đấy!”
Mấy đứa nhóc đó vừa nói vừa nhặt một cục đá khác lên, dùng toàn bộ sức lực của mình ném về phía Quý Hưng.
Quý Hưng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích gì. Cậu nhìn cục đá giữa không trung, giống như bị một vách tường vô hình ngăn cản vậy, sau đó nó lại rơi xuống mặt đất lần nữa. Cậu biết thần tiên tỷ tỷ sẽ bảo vệ mình, cho nên cậu không hề sợ.