Bốn giờ chiều, buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
Sau khi tất cả những vị khách mời và hai người chủ trì cùng nhau hát một ca khúc mở màn, một nhóm người đứng ở giữa sân khấu bắt đầu phần đầu tiên.
Mỗi khi khán giả được quyền đặt câu hỏi cho chương trình thì bộ não của họ luôn hoạt động hết công suất, xuất hiện không ít những vấn đề không bình thường.
Theo như thứ tự chữ cái thì người rút câu hỏi đầu tiên chính là Sở Dĩ Lam.
“Nếu bạn đang ở trên tàu điện ngầm và thấy có một người con trai đang ừ… Len lén sờ vào mông/đùi của một học sinh nữ, bạn sẽ phải làm như thế nào?”
Lúc người chủ trì đang đọc cái câu hỏi không bình thường này thì dừng lại một chút: “Câu hỏi về việc này mặc dù không phải là một điều gì tốt, tuy nhiên trong thực tế quả thật cũng dễ gặp phải, bạn phải làm như thế nào? Có muốn dũng cảm vì chính nghĩa hay không?”
Bị người chủ trì cố ý nhắc tới những chữ “dũng cảm vì chính nghĩa”, fans hâm mộ của Sở Dĩ Lam ở bên trong sân khấu lập tức kêu lên: “Anh Lam dũng cảm vì chính nghĩa!”
Câu hỏi thật ra cũng dễ trả lời, chắc chắn người bình thường cũng sẽ lựa chọn giúp đỡ học sinh nữ bắt lấy người con trai đó.
Sở Dĩ Lam xoắn xuýt gãi trán: “Cái này… Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng ngồi tàu điện ngầm nhưng mà nếu như thật sự gặp phải chuyện như vậy thì…” Anh ta nhanh trí nghĩ ra, vẻ mặt hiện lên một nụ cười kỳ lạ: “Vậy tôi cũng sẽ sờ vào mông của người con trai đó.”
“Phụt!” Trong một giây người chủ trì không kìm lại được, lập tức cười lớn cùng với khán giả.
“Ha ha ha ha ha ha ha không ngờ anh lại như vậy đó anh Lam!” Fans hâm mộ ở phía dưới hô to.
Nhâm Xử An thấy mình cũng sắp cười đến chảy cả nước mắt liền đưa tay lên che miệng. Bỗng nhiên cô nghĩ tới chuyện thú vị hơn, nhịn không được phát ra tiếng cười “ha ha ha”…
Tiếng cười thần bí kia truyền ra từ microphone, làm cho khán giả lại càng nổ tung không dừng lại được: “Ha ha ha ha ha ha ha cái quỷ gì, cái này là Nhâm Xử An đang cười sao?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An đã cười đến mức cong cả người xuống, một tay che miệng, một tay vẫy vẫy: “Ngại quá, tôi muốn hỏi Sở Dĩ Lam… Nhỡ đâu người con trai này quay đầu lại với vẻ mặt hưởng thụ thì sao? Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta không được… Hình ảnh này đẹp quá đi!”
Sở Dĩ Lam:…
Trong nháy mắt gương mặt của Sở Dĩ Lam đã tối sầm lại, biểu cảm bị táo bón ở trên mặt thoạt nhìn có vẻ hơi đáng thương.
Đạo diễn nhanh tay nhanh mắt lập tức cắt ống kính trên màn hình chiếu đến gương mặt của Sở Dĩ Lam.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Lúc này không chỉ là Nhâm Xử An đang phát ra tiếng cười “ha ha ha”, mà toàn bộ tất cả khán giả, ngay cả Chu Mạt Mạt cũng che mặt cười theo.
“Được rồi được rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính.”
Người chủ trì vô cùng vất vả mới nhịn được cười, anh ta khẽ ho khụ một tiếng: “Dĩ Lam chỉ cần trả lời câu hỏi của khán giả viết trên tấm thẻ là được rồi. Câu hỏi của An An, nếu như không muốn trả lời thì cũng không cần phải trả lời, bây giờ chúng ta tiến hành xem bình chọn của khán giả.”
“Không được! Để cho anh Lam trả lời câu hỏi của An An đi!”
Có khán giả hô to một câu, không ít người cũng hùa theo sau.
Gương mặt của Sở Dĩ Lam tối sầm lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nhâm Xử An một cái, dùng khẩu hình để nói: Tuyệt giao!
Anh ta cầm lấy microphone rồi “Khụ khụ khụ!” vài tiếng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn: “Vậy thì tôi chỉ có thể hầu hạ anh ta ngàn năm thôi.”
Vừa nói vừa đan hai tay vào chung một chỗ, giống như tư thế kết ấn.
“Ôi má ơi buồn cười quá đi mất!” Một khán giả nghiêng đầu nói với chị em bên cạnh.
“Không ngờ Nhâm Xử An lại thẳng thắn như vậy, thật sự rất có ý đồ nha.”
Hai câu trả lời của Sở Dĩ Lam đã thuận lợi vượt qua được hơn nửa khán giả, người chủ trì bắt đầu tiến hành câu tiếp theo.
“Nếu như tất cả những vị khách quý có mặt ở đây đều bị rơi xuống biển, chỉ có thể cứu một người thì bạn sẽ cứu ai?”
Người chủ trì đọc xong câu hỏi thì nở một nụ cười: “Lại là loại câu hỏi mất mạng ha.”
Giang Đồng không dừng lại một giây nào, lập tức trả lời: “Cái này dễ nói, đương nhiên là cứu An An rồi.”
Vừa dứt lời, hai cô gái ở bên dưới khán phòng lập tức kêu lên “ôi ôi”, hô to: “Mình yêu các cậu!”
Người chủ trì nhìn khán giả vô cùng nhiệt tình, hỏi lại một lần: “Không cần do dự một giây nào sao?”
“Ừ, không cần do dự, An An là quan trọng nhất.” Giang Đồng cười: “Những người còn lại thì chờ đến lúc Sở Dĩ Lam nhà bọn họ phái người tới cứu, một đống máy bay trực thăng bay phần phật phần phật đến, chắc chắn đáng tin hơn nhiều so với tôi.”
Khán giả ở bên dưới sân khấu cũng cười theo, để cho Giang Đồng vượt qua.
“Gần đây văn học của Versailles đặc biệt bùng nổ, mời các vị khách mời rút được câu hỏi hãy tiến hành sáng tác ngược lại với văn học của Versailles một lần, đối nghịch với sáng tác của Versailles.”
Người chủ trì đọc xong đề, tự mình còn trêu chọc một câu: “Văn học Versailles này là cái gì vậy, ta chỉ biết cung điện Versailles của Pháp thôi, lạc hậu lạc hậu.” Anh ta hỏi Nhâm Xử An, người rút được đề bài: “Bạn có biết đây nghĩa là gì không?”
Văn học Versailles chính là thông qua việc kìm nén trước rồi mới tiến lên, tự hỏi tự trả lời hoặc qua góc nhìn của ngôi thứ ba, trong lúc không để ý đã làm lộ ra “manh mối của cuộc sống quý tộc”.①
Sở Dĩ Lam ở bên cạnh đã mở miệng chửi như hát hay: “Câu này thích hợp với tôi! Không phải chỉ là khoe khoang cuộc sống của tầng lớp thượng lưu thôi sao?”
Nhâm Xử An lập tức oán giận quay lại: “Người lái chiếc Mazda không xứng để trả lời câu hỏi này, để tôi tiếp tục!”
Sở Dĩ Lam: “…”
Anh ta vò đầu bứt tóc, ở trước mặt mọi người bị nói là xe của mình, đỏ mặt không hiểu nổi: “Đấy là phân bố tài sản có hiểu hay không! Tôi lái Mazda nhưng nhà tôi cũng có cả du thuyền có phải hay không?”
Mọi người nghe thấy vậy thì tất cả đều kinh ngạc nhìn Sở Dĩ Lam… Cũng chỉ cho là Nhâm Xử An chẳng qua nói ra một câu thiếu suy nghĩ, không ngờ tới thế hệ giàu có thứ hai tài sản nhiều đến mức chảy mỡ như Sở Dĩ Lam vậy mà lại lái một chiếc xe Mazda?
Nhâm Xử An nhíu mày về phía Sở Dĩ Lam: “Tôi không nhìn thấy du thuyền, chỉ nhìn thấy Mazda thôi.”
“Đây nói thì dễ, cô không thông báo thời gian để tôi mời đến du thuyền của nhà chúng tôi chơi một chuyến, cái này dù sao cũng có khả năng mà được chứ?”
“Thành công lừa được gạt một lần du thuyền nghỉ phép. Mọi người học tập theo một chút, nói dối đứa con trai ngu ngốc của địa chủ như vậy cũng không có vấn đề gì, tỷ lệ thành công tương đối cao.” Nhâm Xử An cười dùng ngón cái chỉ vào Sở Dĩ Lam.
Một câu “con trai ngu ngốc của địa chủ” khiến cho khán giả không nhịn được bật cười thành tiếng khúc khích. Gương mặt Sở Dĩ Lam bị mọi người cười cho đến mức đỏ bừng lên, không ngừng nói ở bên cạnh: “Cắt đứt quan hệ! Tuyệt giao!”
“Được rồi khụ, để tôi chính thức trả lời câu hỏi của khán giả đưa lên đã.”
Vẻ mặt của Nhâm Xử An bỗng nhiên có phần hơi nghiêm túc, khóe miệng hơi nhếch lên có chút đắc ý.
Cô mở miệng nói: “Hiện nay tôi hai mươi tư tuổi, có hai phòng ở đường vành đai số ba thủ đô, có mười mấy túi xách vạn tệ có thể treo đầy tường nhưng những thứ… này, cũng không phải là do bố mẹ chu cấp cho tôi…”
Nói đến đây, rất nhiều khán giả đều quay sang nhìn nhau mấy lần.
Cho đến gần đây Nhâm Xử An mới nổi tiếng, tiền ở đâu mà mua được nhiều thứ như vậy chứ?”
Chẳng lẽ diễn viên kiếm được nhiều tiền như thế sao?
Còn có vẻ mặt dương dương tự đắc kia của cô, có kẻ muốn đập cái điện thoại di động lên trên mặt cô ghê!
Tầm mắt của Nhâm Xử An nhìn một vòng khắp bốn phía xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc: “Những điều này đều là nhờ vào sự cố gắng của bản thân tôi, nằm ngủ mà mơ mộng ra thôi.”
Hiện trường yên lặng trong chớp mắt, một giây sau, tiếng cười bùng phát ra như tiếng gà bị giết.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Mẹ kiếp tuyệt vời ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Có người xem không nhịn được phát ra câu chửi thề, tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm ầm vang.
Ngay cả người chủ trì có tư cách phi thường cũng không nhịn được phá lên cười, khom người, cúi xuống bật cười lau nước mắt trên khóe mắt.
“An An thật sự đúng là vô cùng thú vị, chẳng trách lại có thể làm cho nhiều cư dân mạng thích đến vậy!”
…
Phần thứ nhất các câu hỏi được chia làm hai đợt, không ít người xem cũng đã cười đến chặt đầu, rốt cuộc cũng tiến hành đến phần thứ hai.
Cần có một vài vị khách quý sử dụng lời bài hát “động vật” để tiến hành chơi đô-mi-nô, không chỉ nghĩ ra lời ca có động vật mà còn tự hát nữa. Cái này tương đối dễ dàng đối với các nghệ sĩ của ba nhóm hát và nhảy nhưng các diễn viên trong đoàn phim “Ám Dũng” thì ngoại trừ Chu Mạt Mạt đã từng hát trong một vài buổi tiệc tối ở ngoài, tất cả đều hoàn toàn không có kinh nghiệm ca hát.
Vẫn lại dựa theo chữ cái đứng đầu của họ tên.
Sở Dĩ Lam nói bằng giọng điệu trì hoãn: “Tôi là người đầu tiên cũng tốt.” Anh ta hát: “Có đôi khi ta cảm giác mình giống như một chú chim nhỏ, muốn bay nhưng làm thế nào cũng không bay cao được…”
Ngoài dự đoán của bọn họ, anh ta hát không bị chệch nhịp, hơn nữa âm thanh hoàn hảo rất êm dịu, làm cho fans hâm mộ ở dưới sân khấu vô cùng kích động … lần đầu tiên nghe anh Lam hát!
Trình độ hát của Giang Đồng cũng bình thường: “Giống như con bướm không thể bay qua đại dương, không có người nào nhẫn tâm oán trách…”
Đến lượt Nhâm Xử An, tay cô cầm microphone, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tất cả mọi người đều muốn thấy cô phát triển một bước lớn, tỏa sáng một phát cho mọi người xem, thật sự không ngờ là…
“Tôi có một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cưỡi…”
Hát xong, cô còn nghiêng nghiêng đầu, không nhịn được nhe răng nở nụ cười với ống kính.
Sở Dĩ Lam, Giang Đồng và tất cả mọi người trên sân khấu: Cô thật đúng là một đứa nhỏ nhanh trí đấy…?
Âm thanh của Nhâm Xử An vô cùng trong trẻo, từng chữ từng câu hát còn phảng phất chút sự trẻ con thú vị ở trong đó, cộng thêm tiếng cười khúc khích lúc cuối như mình đang rất say sưa, giống như là đang muốn nói: “Nhìn đi! Xứng đáng là tôi!”
“Ô ô ô ô ô trời ạ! An An rốt cuộc là một thứ kiệt tác nhỏ đáng yêu!”
“Đệch! Thật sự quá đáng yêu! Tôi vốn là hâm mộ sự nghiệp, bây giờ cảm giác muốn thành người mẹ hâm mộ rồi!”
Có vô số bài hát có động vật ở trong lời bài hát, hát một vòng cũng chưa có người bị đứt đoạn.
Vừa đến lượt Nhâm Xử An.
Mọi người nghĩ thầm, dù sao lần này cũng nên hát một vài ca khúc quen thuộc đi chứ!
Hai mắt Nhâm Xử An cười đến híp cả lên, tất cả mọi người bỗng nhiên có một cảm giác không tốt lắm.
Cô há mồm hát: “Hai con hổ lượng con hổ, chạy trốn chạy mau nhanh nhanh, một con không có mắt, một con không có đuôi, thật là kỳ quái! Thật là kỳ quái!”
Mọi người: “…”
Lộc cộc, người ta còn một hơi hát xong trọn vẹn cả bài hát rồi.
Vừa đổi phiên rồi một vòng, ngay cả nhưng bài hát như “Chuột yêu gạo”, “Hai con bướm”, “Sói yêu dê” cũng đã được hát ra một lần, lại một lần nữa đến lượt Nhâm Xử An.
Đôi mắt của Nhâm Xử An đảo quanh một vòng với dáng vẻ vô cùng tinh quái.
Cô cầm lấy microphone nói: “Lần này tôi muốn hát một bài hát thịnh hành.”
Có thể không còn là nhạc thiếu nhi nữa rồi, cũng muốn hát ca khúc phổ biến rồi, tất cả mọi người vểnh tai chăm chú nghe.
“Heo! Lỗ mũi của mày có hai lỗ…”
Lúc Nhâm Xử An hát còn nghiêng ngả cái đầu, ngón tay chỉ vào mũi của mình, dáng vẻ khỏi phải nói, vô cùng đáng yêu.
Cô bảo sẽ hát một bài thịnh hành, đúng là vậy thật
Nhâm Xử An, không hổ danh là cô!
“An An! Đáng yêu như thế là phạm quy đấy!”
“An An mẹ yêu con!”
Khán giả phía dưới sân khấu bỗng nhiên có người hét lên một câu, thoáng cái đã làm không khí của trường quay bắt đầu sôi sục lên.
Sau khi tiến vào phần thứ ba, người chủ trì chia tám vị khách mời có mặt thành hai đội.
Mỗi lần hai đội sẽ cử ra một người, cùng nhau cạnh tranh tài năng.
Đội một tranh tài là thi nhảy tiếp sức, từng người một đến ấn cái nút ở trên bức tường đối diện. Sau khi ấn nút sẽ có âm thanh vang lên, lúc đó mới coi là đúng quy định.
Mỗi ngày sáng sớm Nhâm Xử An đều kiên trì chạy bộ năm cây số trở lên, có thời gian lúc còn có thể luyện tập yoga một chút, thể chất và sự cân bằng của cơ thể vô cùng tốt, một tên đàn ông to xác như Sở Dĩ Lam lại bị cô bỏ lại phía sau.
Sở Dĩ Lam vừa nhảy vừa kêu lên: “Ôi An An! Cô phải để lại cho tôi chút mặt mũi chứ An An!”
“Dù sao vừa nãy anh cũng mới cắt đứt quan hệ rồi, tôi cũng còn giữ lại được mặt mũi gì đâu!” Lúc đang nói chuyện, Nhâm Xử An đã dùng chân sau nhảy tới phía đối diện, nhìn thấy cái nút kia thì nhảy dựng lên, tiếp theo dùng lực đập lên trên cái nút, lập tức vang lên một tiếng “Ting”.
Khi Nhâm Xử An bắt đầu nhảy quay lại, Sở Dĩ Lam mới nhảy tới bên cạnh cái nút, cũng bắt chước Nhâm Xử An giơ tay cao lên, bất chợt đập vào bên trên cái nút…
Yên lặng không một tiếng động.
Sở Dĩ Lam lại giơ tay lên đập vào cái nút kia, vẫn không có âm thanh nào cả.
Sở Dĩ Lam: “…?”
Nhảy không qua được Nhâm Xử An cũng còn chưa tính, bây giờ anh ta yếu ớt đến mức cái nút cũng bất động như vậy sao?
Anh ta mò đi qua rồi cẩn thận nhìn xem…
Khá lắm, anh ta lập tức một tiếng khen ngợi một tiếng giỏi thật.
Cái nút kia vừa rồi mới bị Nhâm Xử An vỗ xuống đã lập tức lõm vào bên trong rồi, vốn dĩ không hề bật lên!
Chẳng trách làm sao lại không vang lên như vậy!
Sở Dĩ Lam trợn tròn mắt.
Anh ta ngây người đứng bên cạnh cái nút, quay đầu nhìn mọi người, không biết nên giải thích như thế nào: “Ừm … cái này, các vị không muốn tới xem sao?”
Người dẫn chương trình đi qua nhìn một chút, rơi vào trầm mặc.
Tất cả người xem biết chân tướng phía sau đều:???
Nhâm Xử An, một cô gái có khuôn mặt tựa như thiên thần, tính cách thẳng thắn. Vốn dĩ thân hình nhỏ nhắn của một người con gái như cô lại mang sức mạnh tấn công của một người đàn ông mạnh mẽ ở bên trong sao?
Đây có thể coi là một tai nạn nhỏ.
Xử An chết lặng trợn tròn mắt khi thấy cái nút đã lún xuống và không dùng được nữa. Thời gian quay diễn ra vô cùng suôn sẻ nhưng cũng phải dừng một chút vì sự cố này.
Đạo diễn tổ chức lại một chút tiếng nói có chút lớn của khán giả, sau đó nói với mọi người: “Đã thế này, chúng ta không cần cái nút đó chỉ cần dùng tay gõ vào tường. Bây giờ chúng ta bắt đầu quay lại trò chơi, vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn hoặc một quả trứng Phục sinh”
Ngoại trừ tình tiết nhỏ này thì cảnh quay sau đó diễn ra suôn sẻ hơn nhiều.
Trò chơi nhỏ cuối cùng là trò hai người ba chân, bốn người chơi trong cùng một nhóm cần được bốc thăm và chia thành hai nhóm.
Xử An và Chu Mạt Mạt là một nhóm.
Cô nhìn tờ giấy trên tay, mấp máy môi.
Đối diện là Sở Dĩ Lam và Chu Thiên Nhất của “Ám Dũng” được phân công chung đội với nhau và họ là đối thủ của Xử An.
Sở Dĩ Lam cười hai tiếng một cách kỳ lạ, vỗ vỗ vai Chu Thiên Nhất rồi nhướng mày nhìn Xử An: “Hiểu biết ngầm giữa hai huynh đệ chúng tôi không phải tầm thường. Lần này rốt cuộc tôi cũng có thể vượt qua em rồi.”
Xử An cong môi: “Ồ, nhìn xem anh đã thua tôi bao nhiêu lần, bại tướng dưới tay, chỉ là lời bóng gió.”
Người hâm mộ của Giang Đồng nhìn thấy sự tương tác của họ, dưới khán đài liền hô to: “Đồng Đồng, cẩn thận cẩu nam nhân bắt cóc An An!!”
Sở Dĩ Lam vỗ đùi mình một “Này!” một tiếng, trừng mắt nhìn: “Ai là cẩu nam nhân chứ?!”
Anh ta chỉ tay về phía khán đài: “Ai nói vậy, đứng ra đây cho tôi!”
Những người hâm mộ Sở Dĩ Lam thấy rằng anh Lam của họ sẽ bị phân tâm bởi cách này. Điều này khác gì thua cuộc trước khi trận đấu bắt đầu chứ!?
“Cậu mới là cẩu nam nhân! Dã nam nhân! Xú nam nhân!”
“Tôi nói đó, tôi nói đó! Cẩu nam nhân như anh đừng hòng bắt An An nhà tôi!”
“Đừng nghe bọn họ, tôi nói đó, Sở Dĩ Lam là đồ chó!”
Đột nhiên, cả trường quay lần lượt đầy những cẩu nam nhân.
Sở Dĩ Lam:…
Rất tốt, người hâm mộ của tôi, các người thực sự quá tốt.
Nhâm Xử An cười khúc khích, nhận lấy sợi dây xà cạp từ người dẫn chương trình. Mặc dù theo trực giác, bản thân cô không thích Chu Mạt Mạt nhưng lúc này tâm trạng của Nhâm Xử An cô rất tốt. Mà đây còn là cảnh quay của chương trình tạp kỹ, rất nhiều người đang xem cô nên cô không nghĩ nhiều về điều đó, ngẩng đầu nhìn Mạt Mạt và nói: “Chị Mạt Mạt, vậy em buộc lại được không?”
Chu Mạt Mạt gật đầu: “Được.”
Cô ta nhìn vào khuôn mặt Xử An đang cúi đầu và buộc dây thừng, một vài sợi tóc lòa xòa trên trán rơi xuống khuôn mặt trắng nõn như lòng bàn tay phản chiếu. Hàng mi cong và dài khẽ cựa quậy, đôi môi cô cứ như được chính tay thượng đế điểm nhấn mặc cho nụ cười khá hờ hững. Dù trong mùa đông lạnh giá cũng có thể mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng và ấm áp như ánh mặt trời.
Cô quả thực là một cô gái đáng yêu.
Trẻ tuổi, kỳ lạ, chuyên nghiệp và đáng sợ.
Thỉnh thoảng cũng có chút ngốc nghếch nhưng cũng vừa phải, có thể gọi là đáng yêu.
Cô ta thực sự thích một cô gái nhỏ như vậy.
Nhưng… khi nghĩ đến người mà cô ta đã hết mình theo đuổi, người chưa từng đối xử khác biệt với ai đột nhiên đối tối với một người như vậy. Điều này làm cô ta cảm thấy trong lòng đau nhói, sự ghen tị và hận thù trong trái tim không thể kiềm chế được.
Bản thân cô ta thậm chí muốn tát vào khuôn mặt hoàn hảo như tạc tượng của người đối diện nữa!
Những người ghen tị không phải mãi mãi không nhận ra người khác tốt như thế nào mà họ vẫn luôn ý thức được rằng người khác thực sự tốt hơn mình rất nhiều.
Bàn tay đặt trên mặt đất của Chu Mạt Mạt siết chặt lại. Móng tay cô ta cứa ra những vết trắng trong lòng bàn tay, đau kinh khủng nhưng cũng không bằng một chút đau đớn trong lòng cô ta ngay lúc này.
“Chuẩn bị… bắt đầu!”
Nghe tiếng người dẫn chương trình hô một tiếng, Sở Dĩ Lam và Chu Thiên Nhất xông về phía trước nhưng bởi vì khởi đầu có chút gấp gáp khiến hai người họ ngã nhào về phía trước, làm cho khán giả không nhịn được cười lớn.
Nhâm Xử An và Chu Mạt Mạt phối hợp ăn ý tiến lên.
Hai người họ đồng thanh hô “một, hai”, một là hai chân ở giữa tiến về phía trước bước, hai là hai bên chân tiến về phía trước, chỉ cần họ bình tĩnh và hợp tác thì hai người ba chân thật sự không khó chút nào.
“Một hai! Một hai! Một hai!”
Mặc cho Xử An liên tục hét lớn, khi Sở Dĩ Lam và Chu Thiên Nhất ổn định lại thì họ quả thực còn nhanh hơn Xử An và Chu Mạt Mạt
Khi vượt qua Xử An, Sở Dĩ Lam quay lại nhăn mặt đắc thắng với Xử An: “Kẻ thua cuộc!”
Hừ!
Xử An bị khiêu khích nên cô không thể không tăng tốc chân của mình.
Sở Dĩ Lam này, anh đợi đó! Cô nói trong lòng.
Lúc này, Chu Mạt Mạt đột nhiên hét lên “A!” trong miệng, đồng thời ngã thẳng ra sau!
Xử An vô thức đưa tay về phía Chu Mạt Mạt. Hai chân hai người buộc chặt vào nhau, không có tác dụng lực với nhau. Nhâm Xử An vừa dùng lực vừa đẩy Chu Mạt Mạt lên một chút nhưng bản thân lại trực tiếp ngã xuống đất, chân Chu Mạt Mạt cũng vì bị trói chặt chung nên té lên người Xử An.
Chu Mạt Mạt ngã, cả người nhào vào bụng của Xử An, bên trong miệng phù lên một tiếng, dưới sự dẫn dắt của micrô, âm thanh vang vọng khắp phòng thu. Chu Mạt Mạt thì nằm trên người Xử An, tư thế có chút kỳ quái, mông còn đang vểnh lên.
Xử An:…
Chu Mạt Mạt:…
Khán giả có mặt:…
Giang Đồng cùng mấy vị khách khác vội vàng chạy tới: “Không sao chứ, An An?”
Nhâm Xử An nằm trên mặt đất không di chuyển.
Những khán giả có mặt tại hiện trường nhìn thấy Chu Mạt Mạt đã ngồi dậy xoa đầu, Xử An vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, họ đều ngẩng đầu lên, xôn xao: “Làm sao vậy? Sẽ không có chuyện gì, đúng không?”
Đoạn Tranh Vanh ở phía dưới nhìn thấy nên vội vàng đi lên sân khấu, ngồi xổm bên cạnh Xử An, giọng điệu lo lắng: “Xử An? Xử An thế nào rồi?”
Xử An cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự đau đớn. Tại nơi mọi người vây quanh, cô cuối cùng cũng ho nhẹ và trở mình nằm trên mặt đất. Cô chống hai tay lên bụng, toàn thân chậm rãi co quắp lại, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn chặt môi một cách hung tợn.
Cảnh quay tạm dừng một lần nữa, Xử An được hỗ trợ bởi hai nhân viên y tế do đội chương trình chỉ định vào phòng khách ở hậu trường nghỉ ngơi.
Trò chơi hai người ba chân đã là trò cuối cùng rồi, khán giả ghi hình kéo dài mấy tiếng đồng hồ nên lúc này đã mệt lử, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên có chuyện như vậy xảy ra khiến tất cả đều sốc lại tinh thần.
“An An
không sao chứ?!”
“Có vẻ nghiêm trọng!”
“Mạt Mạt của chúng ta có chuyện gì rồi sao?”
“Cô ấy ngã trên người Xử An, không biết có sao không?”
Khán giả trên khán đài ầm ĩ, đạo diễn hiện trường vội vàng chỉ đạo xoa dịu mọi người. Nhìn thấy Xử An, người đang bị bao vây bởi đám đông, hơi thở của Chu Mạt Mạt có chút nặng nề. Cô ta đứng lên với sự hỗ trợ của Trương Văn và một người dẫn chương trình khác, sau đó đi vào hậu trường mà không ở lại sân khấu.
Cô ta mỉm cười với những người bên cạnh, ra hiệu rằng bản thân không sao nhưng bàn tay Chu Mạt Mạt đã nắm chặt thành nắm đấm.
Trong kỳ vọng của Chu Mạt Mạt, cô ta nên là người được bao quanh bởi các vì sao như mặt trăng.
Cô ta đã đối xử với chính mình đã tàn nhẫn như vậy rồi, không ngờ cuối cùng lại đi may váy cưới cho người khác!
Sau khi kiểm tra Xử An, các nhân viên y tế đã nói với những người xung quanh: “Khả năng là bị chấn động não nhẹ. Vùng bụng chỉ bị thương ở phần mô mềm nên sẽ đau trong một khoảng thời gian nhưng không ảnh hưởng lớn gì. Trong hai tuần nghỉ ngơi nhiều một chút là sẽ hồi phục, nếu như không yên tâm thì đi đến bệnh viện lớn để kiểm tra.”
Đoạn Tranh Vanh nghe xong liền an tâm: “Vất vả rồi.”
Giang Đồng lẩm bẩm hai tiếng: “Nhìn thấy cậu đột nhiên ngã xuống làm mình sợ chết khiếp!”
Khóe miệng Xử An nhếch lên như muốn an ủi mọi người: “Không sao, bên dưới có đệm mút, nghiêm trọng đến mức nào được chứ?”
“Em bị chấn động não mà nói không nghiêm trọng sao?!” Sở Dĩ Lam hét lên, “Đây là chấn thương sọ não! Đầu óc bị hỏng rồi hay sao mà còn có thể ngồi cười!”
Xử An: Não của anh mới bị hỏng, cả nhà anh mới bị hỏng.
Cô đảo mắt nhìn Sở Dĩ Lam: “Mong tôi bị làm sao à?”
“Xử An không sao chứ?”
Đạo diễn ở phía trước trấn áp được người xem, thu xếp xong vấn đề sản xuất, vội vàng chạy vào hậu trường.
Anh ta nhìn nhân viên y tế với ánh mắt dò hỏi: “Ổn chứ?”
Nhân viên y tế giải thích lại.
“Không sao, không có gì nghiêm trọng.” Đạo diễn cảm thấy nhẹ nhõm và xem hai vòng giữa Xử An và Đoạn Tranh Vanh. “Trò chơi hai người ba chân là trò chơi cuối cùng. Nếu sự cố xảy ra thì lần thu này phải hủy bỏ trò chơi này. Dựa theo kịch bản thì cuối cùng chúng ta còn có một bài hợp xướng ca, Xử An có thể phối hợp để thu âm đoạn kết cuối cùng được không? Tất nhiên, nếu thể trạng không cho phép, chúng ta hãy quên nó đi. ”
Đoạn Tranh Vanh cau mày.
Ở góc độ của nhóm chương trình, đương nhiên là hy vọng mong Xử An có thể ra ngoài và tiếp tục ghi hình. Nếu không khi chương trình được phát sóng sẽ phát hiện ra thiếu một người, mọi người sẽ cảm thấy Xử An bị thương nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng rất không tốt.
Nhưng từ quan điểm của người đại diện, tất nhiên anh ta hy vọng rằng Xử An có thể nghỉ ngơi thật tốt, thân thể mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, cuối tuần Nhâm Xử An sẽ vào đoàn phim “Tam Nhật”. Đột nhiên, bị hoãn quay vì lý do thể chất, điều này không tốt lắm.
Anh ta nhìn Xử An: “Bác sĩ nói rằng cô ấy nên nghỉ ngơi thật tốt. Xử An nên nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Đoạn điệp khúc nhảy cuối cùng có lẽ không tốt lắm.”
Tranh Vanh nói, dừng lại rồi nói: “Nhưng tốt hơn vẫn nên hỏi ý kiến riêng Xử An.”
Xử An gật đầu và cười nhẹ với đạo diễn, từ nụ cười đó vẫn có thể thấy được sự khó chịu về thể chất của cô.
“Đạo diễn, hãy để tôi nghỉ ngơi một chút và sau đó chúng ta sẽ bắt đầu ghi hình. Anh xem được không?”
Đương nhiên đạo diễn vui vẻ, trên mặt nhịn không được bật cười: “Được rồi, tôi sẽ yêu cầu bọn họ chuẩn bị, sau đó sẽ giải thích sự tình cho khán giả để bọn họ an tâm chớ vội.”
Anh ta nói với các nghệ sĩ khác trong hậu trường: “Mọi người quay lại sân khấu trước đi? Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút.”
Mọi người nhao nhao lần lượt rời khỏi phòng nghỉ.
Đạo diễn lại lưu lại cùng trao đổi vài câu với Xử An, thấy tình trạng sắc mặt của cô gái nhỏ vẫn không được tốt lắm. Có lẽ là do chấn động và chóng mặt nên trông có vẻ ỉu xìu.
Anh ta thở dài, thầm nghĩ cô gái nhỏ này thật chuyên nghiệp.
Sau khi đạo diễn rời đi, chỉ còn lại Xử An và Đoạn Tranh Vanh trong phòng khách. Đoạn Tranh Vanh khẽ cau mày, ngồi bên cạnh Xử An, rót một ít nước ấm và đưa cho Xử An.
Vẻ mặt anh ấy có vẻ có chút không vừa ý, nói: “Các bác sĩ đã nói rằng cô cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Tốt nhất là không nên hoạt động mạnh ngay lập tức. Đoạn điệp khúc sẽ phải nhảy nhảy nhót nhót. Cô không cần phải gắng gượng như vậy đâu. ”
Nhâm Xử An chậm rãi uống hai ngụm nước. Cô nhìn Đoạn Tranh Vanh với đôi mắt long lanh rồi vẫy tay với Đoạn Tranh Vanh.
Đoạn Tranh Vanh nhướng mày, nghiêng người về phía cô: “Làm sao vậy? Thần bí như vậy tính làm gì.”
Xử An sợ rằng bên ngoài phòng nghỉ có người, vì vậy cô hạ giọng nói: “Tôi đã kiểm tra thông tin về cuộc va chạm vừa nãy, cố ý nhìn qua triệu chứng não chấn động.”
Đoạn Tranh Vanh trái tim nhảy dựng: “Vậy thì sao?”
Xử An thu hồi ánh mắt, hai tay cầm ấm chén, khóe miệng nhếch lên: “Không có chuyện gì.”
Cô nói với một giọng rất nhỏ: “Tôi vốn dĩ muốn giữ cô ấy lại nhưng không ngờ rằng tôi cũng sẽ ngã… Nếu Chu Mạt Mạt ngã thì sợ rằng người hâm mộ cảm thấy tôi cố tình vấp phải cô ấy. Nhưng nếu tôi bị ngã nặng hơn cô ấy thì tự nhiên sẽ không ai nói như vậy. ”
Mí mắt Đoạn Tranh Vanh giật giật vài cái. Khoảnh khắc trong nháy mắt nhìn thấy Chu Mạt Mạt ngả người ra sau, trong đầu liền suy nghĩ đến nhiều chuyện.
…
Chu Mạt Mạt có cố ý ngã xuống không? Sau khi Chu Mạt Mạt ngã, liệu người hâm mộ có cảm thấy rằng Nhâm Xử An cố ý vấp chân cô ta? Nếu người hâm mộ đến xâu xé Xử An thì anh ấy nên giải thích như thế nào đây?
Nhưng không ngờ rằng sự phát triển tiếp theo sẽ là một bước ngoặt lớn như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu vừa nãy không thoải mái đều là những lời Nhâm Xử An nói lúc diễn…
Vậy thì kĩ thuật diễn xuất này thực sự quá kinh khủng rồi.
Trong tình huống không có buổi diễn thử nào mà có thể ở trước hàng trăm khán giả, một số người dẫn chương trình kỳ cựu và các diễn viên, thực hiện một màn trình diễn hoàn toàn không có sơ hở nào, kỹ thuật diễn xuất này phải vững đến mức nào mới có thể đánh lừa tất cả mọi người?
Thậm chí ngay cả anh ấy cũng không nhận thấy bất kỳ chỗ nào không thích hợp, hoàn toàn không nghi ngờ tính xác thực của việc cô bị thương.
Đoạn Tranh Vanh không lên tiếng, cụp mắt đẩy kính lên.
Nhâm Xử An vươn tay xoa xoa bụng, lần này thực sự phải cắn răng chịu đựng: “Thật sự rất đau bụng.”
Bụng của cô bị chọc mạnh vào khi Chu Mạt Mạt ngã xuống.
Nhưng bác sĩ cũng đã nói phần mỡ ở bụng khá là dày, tuổi của cô bây giờ là lúc cơ bụng khá là khỏe nên bên trong chắc chắn sẽ không bị tổn thương. Nếu nội tạng mà bị thương thì ngay cả ngồi cũng không được. Vì vậy, đó chỉ là mô mềm bị tổn thương mà thôi, nghỉ ngơi thật tốt một đến hai tuần thì sẽ sẽ không cảm thấy đau nữa.
“Lần này không phải là giả vờ sao?”
Đoạn Tranh Vanh nhỏ giọng hỏi, anh ấy nhìn mặt Nhâm Xử An một cách tỉ mỉ, nói trong miệng: “Tôi phải quan sát biểu hiện của cô nhiều hơn, nếu không sau này cô lừa tôi lúc nào tôi cũng không thể nhìn ra được.”
Nhâm Xử An thì thào một tiếng, bĩu môi nói: “Tôi sẽ không lừa gạt người phe mình.”
Đoạn Tranh Vanh cười khẽ khi được gọi là người phe mình.
Người trong lúc bị ngã mà còn có thể nghĩ nhiều như thế, sao lại có thể là một người ngốc nghếch đơn thuần cái gì cũng không biết được chứ.
Có nhiều lúc Nhâm Xử An lại ngây thơ non nớt như một đứa trẻ không chịu lớn.
Cái gì cũng biết nhưng vẫn giữ nguyên được sự ngây thơ nhất định, rất đáng khen ngợi.
Đoạn Tranh Vanh đẩy gọng kính vàng lên.
Anh ấy là một nghệ sĩ, chỉ cần anh ấy không sử dụng những ý nghĩ xấu đó một cách sai lầm thì không có gì khiến anh ấy phải lo lắng cả.
Đoạn Tranh Vanh đưa tay ra vỗ vai Nhâm Xử An rồi nói: “Vậy thì cô tự mình xem thử đi, cố gắng nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.”
…
Mất khoảng hai mươi phút để chính thức hoàn thành việc ghi hình cho “Nơi tụ họp vui vẻ” của kỳ này.
Nhâm Xử An cầm micro hướng về phía tất cả mọi người ở trường quay.
“Hôm nay thật xin lỗi mọi người bởi vì tôi mà mất rất nhiều thời gian. Cảm ơn toàn thể nhân viên chương trình, cũng cảm ơn tất cả các bạn khán giả, cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi.”
Cô vừa nói còn vừa hơi cúi đầu chào về hướng khán giả.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người mau chóng về nhà đi và phải chú ý an toàn nhé!”
“Không sao đâu, đều là chuyện ngoài ý muốn, An An không cần phải nghĩ nhiều làm gì!”
“An An cũng phải nghỉ ngơi thật tốt nhé!”
“Có thể nhìn ra được là ngã rất là đau đấy, An An phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”
“Trời ơi, cũng có phải An An muốn mình bị ngã đâu nên không cần xin lỗi chúng tôi! Chúng tôi đều mong rằng An An có thể chăm sóc cho bản thân thật tốt!”
Có không ít fan ở dưới khán đài, hai tay chụm vào nhau, để trên miệng giống như cái loa hò hét ầm ĩ.
“Fan của Chu Mạt Mạt cũng cảm ơn chị An An đã kéo Mạt Mạt lại!”
“Đúng đúng đúng, cảm ơn chị An An!”
“Chị An An nghỉ ngơi nhiều một chút nhé!”
Một số fan của Chu Mạt Mạt cũng hét lên một vài câu.
Nhâm Xử An rất hay cười trong chương trình, ngoại hình còn rất đẹp nữa. Không chỉ cùng công ty với Chu Mạt Mạt mà còn giúp đỡ Chu Mạt Mạt như vậy khiến các fan có ấn tượng rất tốt đối với Nhâm Xử An.
Sau khi Chu Mạt Mạt nghe thấy fan của mình hét lớn cảm ơn thì đột nhiên ngước mắt lên.
Fan cũng đã hét lên như vậy rồi, nếu cô ta còn không nói gì hoặc không có biểu hiện gì thì không thể nào nói nổi nữa rồi.
Cho dù trong lòng có nghĩ như thế nào thì vẫn phải giữ thể diện cho chính mình.
Cô ta cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu.
Khi ngẩng đầu lên trên mặt cô ta đã xuất hiện một nét lo lắng nhàn nhạt, nói với Nhâm Xử An: “Đều trách tôi không đứng vững hại Xử An cũng ngã theo, sau khi về Xử An phải nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Nhâm Xử An nhanh chóng đáp lại một tiếng.
Cô “hiểu chuyện” nói: “Không sao, không sao, cũng trách tôi không có đủ sức lực, không thể kéo chị Mạt Mạt lại được”.
…
Ngay sau khi chương trình ghi hình xong, một số cư dân mạng đã xôn xao bàn tán về tai nạn nhỏ xảy ra trong quá trình ghi hình “Nơi tụ họp vui vẻ”.
Người nói vậy mà lại là fan của Chu Mạt Mạt.
[Hôm nay đi xem hiện trường ghi hình “Nơi tụ họp vui vẻ”, lúc Mạt Mạt ngã xuống thật sự đã dọa tôi sợ chết khiếp luôn, đến nỗi nín thở một lúc. Không ngờ tốc độ phản ứng của chị Nhâm Xử An lại nhanh như vậy! Cảm ơn chị Nhâm Xử An đã bảo vệ Mạt Mạt!]
Bên dưới là một đoạn video ngắn quay toàn bộ quá trình Chu Mạt Mạt ngã trên người Nhâm Xử An.
Lúc ngã xuống chưa tới hai giây nhưng cũng có thể thấy được Nhâm Xử An rất đau.
[Có thể nhìn ra phản ứng của Nhâm Xử An là phản ứng trong vô thức, cảm thấy mối quan hệ của hai người họ rất tốt!]
[Phản ứng này thực sự rất nhanh, nếu ai đó bên cạnh tôi ngã xuống thì tôi cũng không kịp kéo như vậy đâu…]
[Mối quan hệ tốt cũng là việc bình thường, dù sao thì họ đều là nghệ sĩ của Ám Lam, ở bên ngoài chắc chắn sẽ giúp đỡ lẫn nhau.]
[Tuy rằng rất đau lòng, nhưng… Video này thật sự có chút buồn cười. [Che mặt] [Che mặt]]
[Tôi nghe nói Nhâm Xử An vì bị ngã mà chấn thương não… Nhưng ở mức độ nhẹ, không quá nghiêm trọng, nên cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút!]
[Fan của Mạt Mạt cảm ơn chị Nhâm Xử An, đồng thời cũng mong rằng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với chị Nhâm Xử An! Nghỉ ngơi thật tốt nhé!]
[Khóc, là fan, tôi thực sự cảm thấy đau lòng cho An An!]
Việc đoàn làm phim “Ám Dũng” đi ghi hình “Nơi tụ họp vui vẻ” đã sớm không còn là bí mật gì trên trên mạng nữa.
Ngược lại, hầu hết fan đều biết và theo dõi, chờ đợi những fan ở hiện trường mang về những thông tin mới nhất.
Xét cho cùng Chu Mạt Mạt là diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp của Ám Lam, lượng fan cực kỳ đông đảo, lại trải qua rất nhiều “Gió tanh mưa máu” nên có tính tổ chức rất mạnh. Ngay khi thấy có người đăng tình huống ở hiện trường lúc đó thì lập tức điên hết cả lên, tất cả đều lịch sự đi nói lời cảm ơn với Nhâm Xử An.
Chu Mạt Mạt về đến khách sạn, nhìn thấy fan của mình đều đang điên cuồng khen ngợi Nhâm Xử An trên Weibo, trong lòng cô ta tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu.
Không nói đến việc Nhâm Xử An đã phá vỡ kế hoạch của cô ta, bây giờ fan của cô ta còn đội ơn Nhâm Xử An, có thể không tức giận sao!
Vốn dĩ chỉ cần cô ta ngã xuống đất thì sẽ chiếm được sự đồng tình của một số vị khách mời và khán giả.
Cuối cùng chỉ cần hiểu chuyện mà nói vài câu như: “Việc này không thể trách Xử An được, Xử An cũng hy vọng rằng đội của chúng tôi có thể giành chiến thắng”, xúi giục trá hình một chút thì chắc chắn sẽ có fan “Nghi ngờ một cách hợp lý” cho rằng Nhâm Xử An cố tình đẩy ngã cô ta.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn trái ngược với những gì cô ta mong đợi!
Cô ta nhớ lại tình huống lúc đó, cẩn thận xem video hoặc hình ảnh do một số fan đăng lên, muốn tìm ra một vài manh mối.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể khiến cho cô ta rút ra một kết luận: Phản ứng của Nhâm Xử An không giống như đang giả vờ, hoàn toàn không có chút dấu vết cố ý nào trong đó cả.
Nếu cô ta có thể phát hiện ra manh mối gì không ổn thì cô ta có thể cũng sẽ không hoảng sợ như vậy.
Nhưng tình cờ là cô ta lại tự lấy đá tự đập vào chân mình, trộm gà không xong còn mất nắm gạo.
…
Khi Nhâm Xử An đăng nhập vào trò chơi, Quý Hưng đã lên giường chui trong ổ chăn ôm chặt con búp bê bơ rồi.
Cô thấy trong phòng không có ánh đèn, biết rằng có lẽ nhóc con đã đi ngủ rồi. Trong lòng có chút thất vọng không thể giải thích được, không biết làm sao thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này, Quý Hưng, người vừa nằm xuống ngay lập tức mở mắt: “Thần tiên tỷ tỷ.”
Cậu “Xoạt” một cái ngồi bật dậy, nhanh chóng bật đèn trong phòng lên.
Nhâm Xử An liếc nhìn thời gian trong trò chơi.
Mười giờ, đã không còn sớm nữa rồi.
Thế nên cô nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu mau ngủ đi. Sau này tôi lại đến.”
Nhưng Quý Hưng ngồi trên giường cầm quả bơ đồ chơi, lắc lắc đầu: “Tôi vẫn chưa buồn ngủ.”
Nhâm Xử An liếc nhìn khuôn mặt của cậu.
Đột nhiên cô cảm thấy vẻ mặt của nhóc con có chút nghiêm trọng, dáng vẻ rầu rĩ không vui giống như trong lòng đang giấu điều gì đó.
Nếu cô không hỏi thì với tính cách như hũ nút của Quý Hưng, chắc chắn phải tự mình đấu tranh rất lâu mới có thể hỏi ra được.
Vì vậy cô chủ động hỏi: “Nhóc con hôm nay có vẻ không vui, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Quý Hưng mím mím môi, khóe miệng trề xuống.
Vốn dĩ trong lòng cậu chỉ cảm thấy buồn tẻ, không vui lắm nhưng khi thần tiên tỷ tỷ hỏi ra, sự tủi thân trong lòng lại trào ra giống như như lũ vỡ bờ khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Cậu mở miệng, nhếch môi tự giễu.
“Nếu thần tiên tỷ tỷ không thích món quà năm mới mà tôi tặng thì có thể nói thẳng.”
Rõ ràng là muốn nói một cách ngạo mạn, lạnh lùng nhưng âm thanh phát ra lại yếu ớt như vậy, muốn có bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu.
Trong lòng Nhâm Xử An kinh ngạc, hỏng rồi.
Cô vẫn nhớ chuyện nhóc con tặng cô một bức tranh nhưng sau khi chơi cây gậy thần tiên với nhóc con thì chớp mắt cái đã quên mất điều này.
Quả nhiên là nhóc con vẫn để ý đến chuyện này, nhìn nhóc con đang tủi thân kia kìa.
Cô cũng không quan tâm cái gì lừa dối hay không lừa rối người ta, nhanh chóng an ủi: “Không phải là tôi không thích, chỉ là tình hình bây giờ có chút không tiện để lấy đi, cậu có thể giúp tôi bảo quản một thời gian được không?”
Trái tim bé bỏng vừa bị tổn thương của Quý Hưng ngay lập tức đã lành lại rất nhiều, như thể đã được những lời nói của thần tiên tỷ tỷ vỗ về vậy, thậm chí còn nhảy lên nữa – Thần tiên tỷ tỷ vẫn thích món quà mà cậu tặng.
Trong lòng cậu tự phỉ nhổ mình một câu.
Thật sự là không có tiền đồ, một câu nói của thần tiên tỷ tỷ cũng có thể làm cho cậu hạnh phúc đến như vậy.
Nói không chừng thì đây chỉ là một câu nói cho có lệ của cô thôi, có cái gì đáng để vui mừng chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, cậu ngập ngừng hỏi: “Những gì thần tiên tỷ tỷ nói có phải là sự thật không?”
Nhâm Xử An ngay lập tức cau mày lại.
Bây giờ nhóc con vậy mà lại bắt đầu nghi ngờ lời nói của cô!
Đây không phải là một dấu hiệu tốt!