17.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, trên đường treo đầy bóng bay, các doanh nghiệp vì để thúc đẩy doanh số mà thứ gì cũng bán có đôi có cặp.
Mà vào buổi tối trước ngày hôm nay, Công thà chết chứ không chịu mặc áo lông thế là y như rằng bị cảm rồi.
Hắn ôm hộp khăn giấy, vì bị cảm mà mắt cứ hồng hồng, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
“Tại sao mọi người đều đi chơi lễ hết, mà anh lại chỉ có thể ở nhà xem thời sự chứ!”
Thụ đưa thuốc đã pha xong cho hắn, thuận tay đổi kênh tivi.
Đoán chừng hôm nay vì để phù hợp với dịp này mà nhà đài kia lên kế hoạch cho một hoạt động tỏ tình hoành tráng.
Công ôm cốc, nhăn mày nhìn chất lỏng màu nâu bên trong, cái miệng vốn đã méo lại càng méo hơn, chán ghét không thể chịu được.
“Người ta ăn sô cô la trong lễ tình nhân, sao anh lại phải uống thuốc trong ngày này chứ!”
“Bởi vì người ta không bị bệnh, còn anh thì bị bệnh.” Thụ vén tóc trên trán Công lên, sờ một cái, âm ấm, không lên cơn sốt.
Công bịt mũi trút thuốc vào cổ họng, vị thuốc đắng ngắt chiếm đầy khoang miệng.
Thụ nhét một viên kẹo có nhân vào miệng Công, vị trái cây ngọt lịm nhanh chóng át đi mùi thuốc.
“Seo không phải nà sô cô na.” Công nhai trọn viên kẹo hỏi.
Thụ bó tay nói: “Sô cô la trong nhà hôm qua bị anh hết rồi, nào còn cái nào đâu.”
“Ăn xong thì nghỉ ngơi, ngủ một giấc cho toát mồ hôi là khỏe thôi.”
Công bọc cả người trong chăn, uể oải nói: “Được rồi, không những không có sô cô la mà còn phải đi ngủ sớm, ai thảm hơn anh nữa đây?”
Thụ vỗ chăn một cái, “Anh cứ an tâm ngủ đi, biết đâu lại có bất ngờ khi dậy.”
“Dậy thì cũng sang ngày mới rồi, ngày mai không phải lễ tình nhân.”
Nghe Công nói vậy, Thụ chỉ cười không nói gì.
Công ngủ quên lúc nào không hay, nhưng trong cơn mơ màng hình như hắn nghe thấy có tiếng nhạc êm dịu quen thuộc bên