Trở lại ký túc xá của trường, kỳ nghỉ lễ còn năm ngày, cách vũ hội ăn mừng còn bốn ngày đếm ngược.
Một nửa thành viên của câu lạc bộ Kịch vẫn đang tận hưởng kỳ nghỉ ở nhà, chỉ có một vài người đến phòng diễn tập.
Ngôn Kỳ được mời đến nên mang công việc của Hội Học Sinh theo, ngồi trên ghế sô pha để xem.
Chu Dĩ Lam cầm tấm bảng Clapper:
"Các bạn, chuẩn bị sẵn sàng, ba, hai, một—diễn."
"Lại đây! Lysander—" Cha của Hermia buộc tội Lysander trước mặt Công tước:
"Thưa ngài, gã thanh niên này đã quyến rũ con gái tôi!"
Ông quay lại chỉ tay hắn:
"Mi____Lysander, mi đã làm thơ tặng cho con ta, trao đổi những tín vật tình yêu với nó___ đứng bên cửa sổ nó mỗi đêm khi trăng vừa mọc___ hát những bài thánh ca tình yêu giả tạo bằng giọng điệu dối gian."
Ngôn Kỳ cầm tách cà phê nhìn lướt qua hiện trường.
Nam sinh đóng vai cha của Hermia nhớ lời thoại của mình rất tốt, nhưng giọng điệu buộc tội "Lysander" của cậu ấy thiếu sức mạnh, có lẽ là do Diệp Dương diễn vai này.
"Mi đã dùng thủ đoạn để chiếm đoạt trái tim nó."
Đọc xong dòng này, nam sinh đó chợt bật cười.
Cậu ta vội vàng đặt ngón trỏ vào lòng bàn tay, ra hiệu tạm dừng:
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Chu Dĩ Lam đóng bản lại, nhịn không được hỏi:
"Anh cười cái gì thế?"
Nam sinh ho khan một tiếng:
"Tui nói câu này trước mặt Diệp thần xong, cảm thấy như đang phạm tội...!cậu ấy đẹp trai như vậy, muốn theo đuổi người khác còn cần dùng thủ đoạn sao?"
Ngôn Kỳ nhấp một ngụm cà phê, trong lòng nghĩ cậu ta đẹp trai như vậy, nhưng không chỉ cần thủ đoạn mà còn cần anh em mình hiến kế giùm.
Hai ngày nay không biết vì sao Ngôn Kỳ luôn cảm thấy bồn chồn, thấy Diệp Dương là lại nghĩ tới việc hắn đuổi theo người kia___ rồi nghĩ tới các hành động Diệp Dương thì xem ra hắn thích người ta lắm rồi.
Ngôn Kỳ không thể hiểu nổi cảm giác của mình.
Theo lý mà nói nếu anh em tốt nhất của cậu tìm được người mình thích thì cậu nên vui vẻ mới phải.
Nhưng trong lòng cậu luôn có cảm giác buồn âm ỉ, không thể giải tỏa.
Có lẽ là bởi vì cậu chưa từng thích ai như vậy bao giờ, cho nên rất khó có thể đồng cảm với hắn.
Có hơi ghen tỵ?
Cũng không phải.
Lý do lớn hơn có lẽ là nghĩ đến việc Diệp Dương yêu đương sau này — mặc dù là anh em thì cậu không nên có loại [email protected] muốn chiếm hữu này, nhưng khi Ngôn Kỳ nghĩ đến việc Diệp Dương sẽ dành phần lớn thời gian cho người yêu tương lai, thậm chí việc một người diễn tập, một người theo dõi như bây giờ cũng sẽ bị giảm bớt.
Cậu lập tức cảm thấy khó ở.
Người ta thường nói anh em như thể tay chân.
Nếu nói theo cách này thì cảm giác của Ngôn Kỳ chính là, tay chân của mình mọc trên người người khác hay sao?
Diệp Dương cầm cà phê từ tay cậu lên hỏi:
"Không thoải mái hả?"
"Không."
Diệp Dương vừa uống cà phê vừa sờ trán cậu:
"Nhìn mặt cậu hơi xanhh xao."
"Diệp thần." Nam sinh đóng vai cha của Hermia trêu chọc:
"Tui đang nghĩ không thì thay hội trưởng vào vai của Hạ Toa, hẳn là cậu sẽ diễn tốt hơn đúng không?"
Diệp Dương quay đầu nhướng mày nhìn qua, mặt không có cảm xúc gì.
"___ Xin lỗi xin lỗi! Tui nói bừa thôi, hai người đừng để bụng."
Ngôn Kỳ không để bụng, thật ra nữ chính mới là người sẽ khó chịu nhất khi nghe những lời như vậy.
Cậu quay sang nhìn Hạ Toa đang nghỉ ngơi bên cạnh, cô không tỏ vẻ tức giận, không biết là không nghe thấy hay là thực sự không quan tâm.
Hạ Toa là một thành viên cũ học lớp 11 của câu lạc bộ, năm ngoái cô ấy cũng tham gia diễn kịch, Ngôn Kỳ vẫn khá ấn tượng, cô ấy diễn rất tốt, lời thoại và phong thái đều không mắc lỗi, rõ ràng là một người chăm chỉ làm việc.
Nhưng lần diễn tập năm nay cô hơi lơ đễnh, không chú tâm lắm, cũng không giống đang giận hờn gì.
Chu Dĩ Lam và các thành viên khác của câu lạc bộ đứng bên cạnh quan sát, nhưng không ai ý kiến gì.
Nếu Ngôn Kỳ đưa ý kiến với tư cách là người ngoài cuộc sẽ không hợp tình, vậy nên cậu cũng không nói vấn đề này ra.
...
Ngày 7 tháng 5, trong phòng thay đồ nữ.
Tối nay Hạ Toa mặc một chiếc váy ngắn rất đẹp, mái tóc dài màu hạt dẻ được búi lên, hai chân cong lại ngồi trên ghế thay giày, là một đôi giày cao gót bằng thủy tinh tinh xảo.
"Toa Toa à, hôm nay cậu được nhảy mở màn với hội trưởng đó nha." Tiết Lâm cầm chiếc váy màu quả chanh xòe ra trước mặt cô:
"Cậu xem hôm nay cả người tui toàn màu chanh nè, có thể vắt ra nước luôn đó, cực kỳ chua, cực kỳ ghen tỵ luôn."
Hạ Toa chỉ chiếc giày còn lại mà cô chưa đi:
"Nhìn đi kìa, giày thủy tinh của Lọ Lem."
Tiết Lâm cạn lời:
"Cậu đổi tên thành Versa* đi."
(tui cũng không biết nhân vật này là ai)
"Đồ ngốc." Hà Toa tức giận nói:
"Ý tui là, nếu tui đi đôi giày này vào, đến nửa đêm tui sẽ bị đánh hiện nguyên hình đó."
Hạ Toa nói tiếp:
"Cậu nghĩ là được nhảy với hội trưởng là chuyện đương nhiên à!"
"Sao đây, chẳng lẽ cậu phải trả một cái giá rất đắt hả?"
"Cũng không thể nói giá đắt gì, chỉ là tụi tui đạt thành một giao dịch ngầm."
Hai mắt Tiết Lâm sáng lòe:
"Nói thử xem!"
Hạ Toa đang định mở miệng thì điện thoại reo.
Ngôn Kỳ gửi định vị cho cô, hình như cậu đã đến nơi.
Cô nhanh chóng đi giày, đeo chiếc túi nhỏ vào rồi mở cửa phòng thay đồ:
"He he, bà đây phải đi khiêu vũ với hoàng tử!"
Tiết Lâm: "..."
Trước khi điệu nhảy mở màn bắt đầu, phục vụ lần lượt đặt bánh ngọt kiểu Tây lên bàn buffet bên cạnh đại sảnh.
Trường Nhất Trung là trường cấp 3 có diện tích lớn nhất Bạch Thành, ban giám hiệu nhà trường nổi tiếng chi tiêu phóng khoáng, nên quy mô vũ hội cũng hoành tráng tương đương, học sinh cũng đã quen rồi, nên đều mặc váy dạ hội và vest để phù hợp với phong cách vũ hội.
Ngôn Kỳ đứng đợi cạnh bên bàn buffet, nhìn thấy Hạ Toa đi tới thì đưa cho cô một đ ĩa Macarons nhỏ.
"Cảm ơn hội trưởng! Hôm nay tui có đẹp không hội trưởng?"
Ngôn Kỳ lướt nhìn cô một lượt, gật đầu:
"Đẹp."
Hạ Toa mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Khóe mắt Ngôn Kỳ thoáng thấy dáng người cao gầy toàn thân diện màu đen ở sàn nhảy đối diện, cậu ngẩng đầu đúng lúc chạm với ánh mắt Diệp Dương.
Ánh đèn của sảnh vũ hội nhấp nháy mờ ảo, khung cảnh xung quanh thì tối đen, Ngôn Kỳ giơ chiếc ly dài trong tay về phía hắn, nhưng Diệp Dương lại nhìn đi chỗ khác, không nhìn rõ vẻ mặt.
Ngôn Kỳ không để tâm quay đầu đi, tiếp tục tựa vào bàn trò chuyện với Hạ Toa.
Sau khi người dẫn chương trình phát biểu khai mạc xong, ánh sáng mập mờ chiếu vào trung tâm sảnh vũ hội, điệu Valse cũng vang lên.
Ngôn Kỳ nắm tay Hạ Toa bước vào sảnh đường vũ hội.
Cậu mặc một bộ vest trắng, áo sơ mi lụa đen và cà vạt mảnh.
Màu sắc và kiểu dáng mà người bình thường khó có thể cân bằng, nhưng diện lên người Ngôn Kỳ lại phù hợp khó tin.
Ánh sáng như thủy triều, màu trắng đạm bạc tựa như vầng trăng, uyển chuyển xoay tròn trên sảnh đường vũ hội.
Sảnh đường lay động bóng dáng những cặp đôi đang nhảy, tiếng nhạc êm dịu hòa lẫn vào những âm thanh khe khẽ bàn bạc của những người xung quanh.
"Hội trưởng đẹp trai quá trời, nguyên sảnh đường tối hù như thế, tui chỉ có thể nhìn dáng người cũng đã thấy đẹp trai muốn xỉu."
"Diệp thần cũng rất đẹp trai! Quả nhiên trai đẹp mà mặc âu phục chính là cực phẩm đốn tim