Hồi còn học cấp 2, Đàm Kiệt lập nick bằng tên thật, vì vậy cậu ta đã tìm cách mở thêm ba bốn acc clone nữa.
Những tài khoản Wechat kết bạn với clone đã bị hủy từ lâu, vì vậy cậu ta đã đưa một tài khoản cho Ngôn Kỳ.
Trước đây Ngôn Kỳ chưa bao giờ xài clone, cũng không bao nghĩ tới nó sẽ có ích bây giờ, còn là dùng để tham gia nhóm fan CP của cậu và Diệp Dương.
- Oa oa oa, có người mới nè.
- Chào mừng người mới!
- Oa! Người mới là một bạn O ngọt ngào nè! Có thể dụ dỗ không?
Sau đó Ngôn Kỳ nhấp vào ava để nhìn kỹ hơn, đó là một bức ảnh chụp phía sau rất đẹp, mang bầu không khí nghệ thuật mạnh mẽ, màu sắc tươi mới.
Cậu nhớ có lần Đàm Kiệt đã từng lắc vai cậu trong ký túc xá, khóc lóc hỏi: Anh Kỳ! Có một thằng ngốc mê tài khoản clone Nhân Yêu (giả gái) của tui, nhất quyết đòi kết đôi với tui, lại còn đòi nạp 648 cho tui nữa, tui phải làm sao đây?
Xem ra đây là tài khoản Nhân Yêu đó.
Ngôn Kỳ: "! "
Cậu im lặng bấm thoát rồi thay đổi ảnh đại diện.
Bức ảnh mới nhất là lấy từ album Diệp Dương gửi.
Bức ảnh cậu đang ngồi trên tàu tựa đầu vào cửa sổ, màn đêm và đom đóm lập lờ bên ngoài.
Vừa rồi khi lướt diễn đàn, Ngôn Kỳ phát hiện bức ảnh này đã được đăng khắp nơi, fan CP nào cũng có một tấm nên dù dùng làm ảnh đại diện cũng không bị nghi ngờ.
Ngôn Kỳ thay đổi ảnh đại diện xong, quay trở lại cuộc trò chuyện nhóm.
Có người đang hỏi Thẩm Thanh người cậu ta kéo vào nhóm là ai, Thẩm Thanh chỉ bảo là chị em vào để giãy Cp chung.
Quản lý nhóm còn @ cậu nói:
- Người chị em này, cậu có thể xem qua file của nhóm, toàn là kẹo ngọt nha, còn có hình ảnh phát kẹo quý giá của đôi Trúc Mã do các chị em học cấp 2 cùng trường với họ đang ở trong nhóm đóng góp, tuyệt đối không được bỏ qua đó nha!
Ngôn Kỳ nhấp vào file nhóm, tìm thấy video mờ mờ trong đó.
Nhìn phong cảnh phía sau, đó là một khu thắng cảnh ở Bạch Thành, cậu nhớ nơi này là nơi họ ghé qua khi du lịch mùa Thu năm cấp 2.
Nhiếp ảnh gia vốn là đang quay phong cảnh___máy ảnh quay tới thì thu được cảnh cậu và Diệp Dương.
Họ ở rất xa, chỉ nằm trong góc nhỏ của ống kính, một người đang chụp ảnh bằng máy ảnh DSLR, còn người kia đứng bên cạnh.
Ngôn Kỳ nhớ khi đó Tô Dư Mân đang ở trong bệnh viện, nên cậu muốn chụp cho bà vài bức ảnh, tất cả đều là ảnh phong cảnh.
Diệp Dương đứng bên cạnh Ngôn Kỳ, nhưng sự chú ý của Ngôn Kỳ đều tập trung vào máy ảnh.
Bây giờ khi xem lại video này, cậu mới nhận ra ánh mắt của Diệp Dương luôn chú tâm vào cậu, khoảng nửa phút không dời đi.
Ba mươi giây nói thì ngắn, nhưng quan sát theo độ dài hiển thị bên góc phải bên dưới video đếm từng giây, thì lại rất dài.
Những năm này cậu và Diệp Dương trưởng thành cùng nhau, trong nháy mắt, đã trở thành hai thanh niên lớn tới mức chỉ có thể chen chúc mới ngủ vừa một giường.
Ngôn Kỳ cụp mắt,