Thẩm Thanh: "..."
Chu Cừ: "..."
Lâm Gia Dụ: "..."
"!!!!!!!!!!!"
Diệp Dương thoáng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ba người bọn họ, khóe miệng không kiềm được khẽ cong, động dến vết thương trên môi nên cau mày "Ưm" một tiếng.
Vui quá hóa buồn.
Sau khi Ngôn Kỳ xịt thuốc cho hắn xong, cậu nhìn chiếc đồng hồ thể thao trên tay mình.
Mới 11h40.
Tiếp theo vẫn còn hạng mục chạy tiếp sức 4x800 mét của nhóm khác trong khối lớp 11.
Đại hội thể thao buổi sáng phải đến đúng 12 giờ mới kết thúc.
"Giờ về ký túc xá trước hay chờ kết thúc luôn?"
Diệp Dương quay đầu liếc nhìn đường chạy, bạn học chạy thứ tư cùng nhóm đua với họ lúc nãy vừa mới vượt qua vạch đích.
Trời quá nắng, cậu vươn tay che một chút rồi nói: "Về thôi."
"Ừ."
Ngôn Kỳ vừa bước lên bậc thềm thì Chu Cừ đứng ở sau đột nhiên nói:
"Hội trưởng, tối mai cậu với Diệp thần có rảnh không?"
Ngôn Kỳ quay đầu lại: "Sao thế?"
"Là thế này, sáng nay lớp chúng ta đã giành được hạng nhất trong tất cả các hạng mục thi đấu, khối 11 năm nay tổng số điểm lớp mình lại đứng đầu cũng không có gì ngạc nhiên.
Vừa rồi thầy chủ nhiệm nói sẽ trích một ít tiền quỹ lớp ra để tối mai bọn mình cùng nhau đi ăn gì đó ngon ngon chúc mừng."
Bình thường Ngôn Kỳ bận rộn với việc trong Hội Học Sinh, nên cậu không tham gia được nhiều hoạt động trong lớp, nếu rảnh cậu đương nhiên sẽ không từ chối, vì vậy cậu đồng ý: "Được."
Chu Cừ: "Vậy Diệp thần thì sao?"
Thẩm Thanh chọt chọt cậu ta:
"Hội trưởng tham gia mà hong lẽ Diệp thần không tham gia à?"
Ngôn Kỳ liếc nhìn Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh cười khúc khích, không hề sợ chết mà bổ sung:
"Hội trưởng cũng hư hỏng thiệt đó nha, cụng Diệp thần tới nông nổi này.
Không giống tui gì hết, tui sẽ thương tiếc anh đẹp trai nha."
Chu Cừ: "Há há há, Thẩm Thanh mày dâm thiệt đó."
Lâm Gia Dụ: "Thẩm Thanh cậu chạy đi kìa, hội trưởng muốn tẩn người rồi kìa!"
Ngôn Kỳ nghiêng cổ, giãn cơ tay, bẻ khớp ngón kêu lên răng rắc.
Thẩm Thanh "Úi" một tiếng xoay người bỏ chạy.
Thầy hướng dẫn hét lên:
"Này! Nam sinh kia em làm gì vậy! Đừng chạy lung tung trên đường băng! Em là khỉ hả?!"
Trước khi Ngôn Kỳ kịp ra tay thì giáo viên giám sát ban giáo dục thể chất đã bắt được Thẩm Thanh trước, họ giữ tay cậu chàng rồi ép vào bục chào cờ như đang bắt tội phạm.
Chu Cừ và Lâm Gia Dụ bị chọc cười đến mức không đứng thẳng người nổi:
"Con gà mờ Thẩm Thanh này thiệt tình, tui cười chớt với nó."
Ngôn Kỳ cũng không kìm nổi dụi mặt vào vai Diệp Dương cười, cười đến mức cả người cũng run lên.
Hai tay Diệp Dương ôm lấy eo cậu, kéo cậu ngã vào trong lòng mình.
Phía sau vang lên những tiếng thét chói tai nhưng vẫn cố kìm nén.
Chủ nhiệm giáo dục đạo đức và chủ nhiệm Hứa đang chấp hai tay sau lưng tuần tra sân thể dục, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Chủ nhiệm Bàng thổi râu trừng mắt:
"Thật quá đáng! Ông Hứa ông nhìn kìa, đây là học sinh giỏi nhất khối 11 đó, ôm ôm ấp ấp ở chốn đông người như này! Còn ra thể thống gì nữa!"
Chủ nhiệm Hứa vui vẻ nói:
"Anh em tốt người ta thắng cuộc thi nên ôm nhau một cái, chuyện này không phải rất bình thường sao?"
"Đi thôi, trời nắng muốn chết luôn rồi, kiểm tra xong chúng ta trở về văn phòng uống trà đi, hai ngày trước cháu gái cho tôi một hủ Đại Hồng Bào..."
Các hạnh mục của Ngôn Kỳ và Diệp Dương tham gia đều kết thúc vào buổi sáng ngày đầu tiên, thời gian còn lại của đại hội thể thao họ rất rảnh rồi, hai người ngồi trong khu vực nghỉ ngơi cầm nước ngọt vừa xem vừa uống.
Chiều hôm sau nữa chính là lễ bế mạc và trao giải.
Chu Cừ ngồi ở vị trí cao nhất trong khu của lớp 11/A1, vừa cầm quạt mini quạt khắp nơi vừa nói:
"Năm ngoái lớp tụi mình cũng đứng nhất trường, năm nay còn dữ dằn hơn, tổng thành tích bỏ xa lớp đứng nhì cả cây sổ."
Thẩm Thanh vòng tay ôm sau đầu nằm trên cỏ:
"Hôm qua tao bị mấy giáo viên thể dục bắt được, lớp mình còn bị trừ hai điểm."
Chu Cừ: "Mày còn mặt mũi nói nữa hả...!à đúng rồi, buổi tối tụi mình tụ tập ở đâu? Thầy nói thầy sẽ không đi, để tụi mình chơi thoải mái."
"Hay là mang theo board game đi, thêm một thùng bia nữa, ai thua thì uống, dám chơi không?"
"Có gì mà không dám?"
Ngôn Kỳ nhận giải thưởng trên bục trở về, đi đến cuối hàng đá nhẹ Thẩm Thanh để kêu cậu ta ngồi dậy.
Thẩm Thanh vội vàng đứng thẳng dậy, nhìn Ngôn Kỳ sau đó lại nhìn Diệp Dương ở phía sau, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ:
"Hay là tụi mình chơi "Thật Hay Thách" đi?"
"Được đó nha Thẩm Thanh, mày đúng là biết bày trò."
Chu Cừ khom người đứng dậy, lần lượt xác nhận với các học sinh sẽ tham gia.
Cuối cùng chọn quán ở trước cổng trường để ăn mừng, ai không uống được rượu có thể uống nước ép, không bắt buộc.
Hiệu trưởng đứng trên bục chào cờ cũng kết thúc bài phát biểu.
Các lớp tản ra về phía sân thể dục.
Lúc này cũng đã sắp chiều tàn, ánh hoàng hôn mỏng manh màu đỏ nhạt dần chìm vào trong mây, ánh sáng mờ ảo, tiếng ve kêu trên những ngọn cây xung quanh cũng trở nên tĩnh mịch.
Ngôn Kỳ đi cuối đám đông, lấy tai nghe từ trong túi đưa cho Diệp Dương một bên.
Cậu kết nối với điện thoại lướt lướt tìm danh sách bài hát trên màn hình, vặn âm lượng đến mức tối đa, sau đó bắt đầu bật bản ghi âm mà mấy ngày trước Diệp Dương đã hát cho cậu nghe.
Diệp Dương đang đeo tai nghe: "..."
Hắn quay mặt nhìn cậu, thấy khóe môi Ngôn Kỳ cong lên rất khẽ.
Hai người họ vốn dĩ nổi bật, giờ lại đồng thời tuột lại phía sau, Thẩm Thanh vừa quay lại đã phát hiện ra hai người họ trong đám đông.
Cậu ta thấy hai người họ mỗi người đeo một bên tai nghe, không biết đang nghe gì, đi một lát Diệp Dương lặng lẽ tháo tai nghe của mình ra, sau đó hội trưởng bình tĩnh đeo lại cho hắn.
Lát sau Diệp Dương lại trộm tháo xuống, hội trưởng lại tiếp tục nhét vào tai hắn.
Thẩm Thanh: "..."
Nhìn hệt như học sinh tiểu học đang đánh nhau vậy.
Họ ra khỏi cổng trường, băng qua đường lớn, đi tới quán ăn phía đối diện.
Xung quanh lúc này không có ai, ông chủ và hai cậu trai phục vụ vội vàng xếp bốn chiếc bàn vuông lại với nhau thành một bàn lớn, sau đó vệ sinh sạch sẽ bộ đồ ăn rồi đặt lên bàn.
Thẩm Thanh lấy một bộ bài UNO từ trong cặp ra, đặt lên bàn:
"Mấy cậu chơi trước đi, tui đi ra cửa hàng phía sau con phố xem thử có bộ bài Thật Hay Thách không đã."
Lâm Gia Dụ kéo ghế ngồi xuống, nhìn những người khác có mặt ở đây, hơi do dự:
"Bài phổ thông được bán trong cửa hàng đều rất bạo, chơi vậy có phải là hơi quá không?"
Trong lớp cũng có học sinh thích thầm nhau, nghe thấy lời này, đều ngơ ngác nhìn người bên cạnh.
Nếu như vô tình thua cuộc rồi bị hỏi Thật Hay Thách mấy câu mất mặt, vậy thật sự sẽ rất xấu hổ.
Thẩm Thanh liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Diệp Dương đang ngồi bên phải Ngôn Kỳ lập tức có ý tưởng mới:
"Ừm, nếu là thật vậy thì có thể lựa chọn nói với mọi người, hoặc nói với người ngồi bên phải gần mình nhất, người ngồi bên phải đó sẽ nói lại cho người kế tiếp, cứ truyền đi như thế đó, ai không muốn truyền đi sẽ bị phạt uống rượu."
"Hể, cái này thú vị à nha."
Sau khi nghe quy định này, hai ba học sinh đã lục đục muốn đổi sang chỗ ngồi bên phải của một số người để nghe trộm bí mật của họ.
"Không còn vấn đề gì nữa đúng không? Vậy tui đi mua đây."
Khi Thẩm Thanh nói xong, đang định