Liên Hạo là gặp được tại một câu lạc bộ tư nhân.
Lục Hi Cảnh mới vừa đi đến trước cửa nhà hàng, một Omega xinh đẹp liền trực tiếp lao thẳng vào người anh.
Lục Hi Cảnh cau mày, lui về phía sau một bước để tránh bị đụng phải.
Omega kia quỳ trên mặt đất, vết thương trên mặt khiến cho cậu ta thêm một phân nhu nhược đáng thương động lòng người, vạt áo như là bị ai thô bạo xé rách, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
“Cứu cứu tôi! Cầu xin anh cứu cứu tôi!” Omega lôi kéo ống quần vệ sĩ đang đứng chắn trước mặt Lục Hi Cảnh.
Nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi trên đất, như là đã gặp phải điều gì đó rất đáng sợ.
Sau đó, một vài người đàn ông cao lớn vạm vỡ lao ra, nhìn thấy Omega đang khóc cầu xin sự giúp đỡ của người khác, trong miệng mắng vài câu xỉa xói rồi dời đi.
Thư ký nhìn vẻ mặt vô cảm của Lục Hi Cảnh, liền biết anh lại muốn cô chịu trách giải quyết tốt hậu quả.
Thế là thư ký liền đeo lên một bộ mặt hiền lành, kéo lại vạt áo cho cậu ta, nhẹ nhàng trấn an: “Không có việc gì nữa đâu, bọn họ đi cả rồi.”
“Không, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi…..” Cả người Omega phát run, giống như bị dọa đến nỗi hồn phi phách tán, “Cứu cứu tôi đi.
Cầu xin mọi người, nếu không tôi sẽ bị bọn chúng giế t chết mất……”
Thư ký khó xử nhìn về phía Lục Hi Cảnh, nói thật sự thì, không ai có thể nhìn cái này nhìn thấy Omega đáng thương này mà không nảy sinh sự đồng cảm.
“Tên của cậu là gì?” Lục Hi Cảnh hỏi.
Lục tổng vẫn khó đoán như trước, dù thư ký đã đi theo anh sáu năm cũng chưa có thể hiểu nổi.
Bình thường nếu có loại người như này đụng phải thì thường ngài ấy sẽ mặc kệ, thế nhưng hôm nay lại hỏi tên của cậu ta.
Chẳng lẽ là bởi vì Omega này quá đẹp, nên đã lọt vào mắt xanh của Lục tổng?
Mẹ nó! Vậy tiểu tiên sinh phải làm sao bây giờ?! Tra nam!
Trong lòng thư ký đại nghịch bất đạo, thầm lên nòng vài viên đạn.
“Liên Hạo.
Thưa ngài, em tên là Liên Hạo.” Liên Hạo dùng ánh mắt tẩm đầy nước mắt đào hoa năn nỉ Lục Hi Cảnh, “Hạo trong Hạo Nguyệt*, thưa ngài……”
*Hạo Nguyệt: Trăng sáng
“Đưa cậu ta lên xe.” Lục Hi Cảnh vừa dứt lời liền nhấc chân đi vòng qua Liên Hạo.
Sau khi thư ký đưa Liên Hạo lên xe, cô bắt đầu làm theo những việc Lục Hi Cảnh giao cho cô, cẩn thận dò hỏi cậu ta chi tiết chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó, đặc trợ tiên sinh cũng nhận được mệnh lệnh điều tra Omega này.
“Bọn họ là đòi nợ…… Bố tôi thiếu bọn họ rất nhiều tiền.
Bọn họ bắt tôi tới nơi này làm công để trừ tiền.
Vừa rồi bọn họ còn muốn……” Liên Hạo càng nói giọng càng nhỏ, thở hổn hển từng hơi, nước mắt vừa ngừng lại bắt đầu rơi xuống.
“Không sao đâu, mọi chuyện đều ổn rồi.” Thư ký nhẹ nhàng đưa cho cậu ta một tờ giấy
“Bọn họ còn cướp nhà của tôi.
Mẹ tôi đang bị bệnh, phải nằm ở bệnh viện…..
Tôi thật sự sống không bằng chết!” Liên Hạo dùng sức đập mạnh vào đùi mình
Thật là quá máu chó…… À không, xuất thân quả là đáng thương mà.
Thư ký trong lòng vừa thở dài cảm thán vừa dịu dàng an ủi.
Trong lúc đó, Lục Hi Cảnh đang lộ mặt ở nơi khác, cùng chào hỏi với những người khác, sau đó liền lấy lý do: “Bà xã tôi đang bị ốm, tôi phải trở về sớm một chút để chăm sóc.
Cáo từ” Lý do này thật sự vô cùng hữu ích.
Những người khác vây quanh Lục Hi Cảnh đều khen ngợi, nói mấy câu đại loại như là “Thật tình cảm quá”, “Lục tổng đối với bạn đời thật tốt” linh tinh gì đó.
Dù sao cũng không một ai dám hỏi Lục Hi Cảnh “Vì sao cậu vợ nhỏ xinh đẹp của ngài lại bị ốm?”
Nhưng Lục Hi Cảnh muốn chạy, ai cũng không giữ được.
Ngay sau đó, điện thoại của Lục Hi Cảnh nhận được tin nhắn báo cáo của cả đặc trợ lẫn thư ký gửi tới.
Nội dung hai tin nhắn báo cáo cũng không có chỗ nào mâu thuẫn, nhưng Lục Hi Cảnh vẫn bảo đặc trợ điều tra thêm rồi báo cáo lại.
Lục Hi Cảnh cũng không có nói đưa Liên Hạo đi đâu, chỉ nói với tài xế một câu là về nhà, thế là tài xế liền chở thư ký đang ngồi phụ, Lục Hi Cảnh và Liên Hạo cùng về nhà.
Ở trên xe, Liên Hạo hơi hơi cúi đầu, lộ ra một đường cổ cong cong duyên dáng: “Cảm ơn ngài đã thu lưu em.
Em thật sự không biết nên cảm ơn ngài như thế nào.
Nếu không có ngài, em rất có khả năng đã……” Vừa dứt lời đã khóc òa lên.
Thư ký kịp thời đưa tới một tờ khăn giấy, nhỏ giọng an ủi