Lục Hi Cảnh ngồi ở trong phòng làm việc ở nhà, hai mắt nhìn chắm chằm khoảng trống trong vườn.
Khoảng đất nhỏ ban đầu vốn được trồng vài hoa hướng dương có sắc vàng rực rỡ, sau đó thì bị khô héo, nhưng không hiểu sao bây giờ lại biến thành hoa hồng đỏ.
Chuyện vặt vãnh này vốn dĩ không đáng để Lục tổng trăm công nhìn việc phải lưu tâm.
Nhưng vào một lần nọ, sau khi làm việc xong, anh liếc mắt nhìn thấy một mảng nhỏ màu đỏ rực.
Bỗng nhiên, một âm thanh vừa nghẹn ngào vừa đáng thương vang lên trong đầu anh: “Vậy, vậy nếu em chăm sóc không tốt……..có bị nhổ bỏ không ạ?”
Lúc ấy, anh đã trả lời như thế nào?
Anh nói: “Vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó.”
Lúc đó, anh tuy đã chiếm ưu thế tuyệt đối trong cuộc chiến không khói súng này, nhưng đã quên rằng trong nhà còn có một người anh rất chán ghét, dù cho có Phermone có độ xứng đôi tới tận 93%, nhưng một chút anh cũng không muốn thân cận với cậu ta.
Lục Hi Cảnh gọi điện thoại cho người làm vườn để hỏi rõ ràng ngọn nguồn về những bông hoa hồng này.
Sau khi anh nghe xong thì gọi ngay cho đặc trợ đến đuổi ngay kẻ khiến anh chướng mắt kia ra khỏi nhà.
Liên Hạo sau khi nghe thấy đặc trợ yêu cầu mình chuyển ra khỏi nhà, cả người đều chìm trong trạng thái không thể tin được.
“Ngài ấy muốn đuổi tôi đi? Vì sao chứ?! Tôi không làm gì cả mà!” Liên Hạo điên cuồng quát lên.
“Cậu cho rằng Lục tổng không biết cậu là do ai phái tới sao?” Vẻ mặt đặc trợ bên ngoài thì khách khí, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự chán ghét.
Sao có thể như vậy?
Liên Hạo sống ở đây gần nửa năm, tuy rằng gần như không có cơ hội gặp được Lục Hi Cảnh thường xuyên, nhưng điều đó cũng không ngăn cản giấc mộng tiến thân của cậu ta.
Bằng việc người hầu đều đối xử với cậu ta rất khách khí, tựa như cậu ta thật sự là chủ nhân của căn biệt thự này, Liên Hạo tin chắc chỉ cần dựa vào vẻ đẹp và Phermone của mình, không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày bản thân cậu ta có thể lên làm Lục phu nhân.
Cậu ta thậm chí còn phản bội lại kim chủ đứng đằng sau mình, một chút về tin tức hữu ích về Lục Hi Cảnh cũng chưa lộ ra.
Liên Hạo mất hết lý trí xông lên tầng ba, đập cửa phòng làm việc, gào hét: “Lục tiên sinh em không có phản bội ngài, em cũng chưa từng làm gì cả! Ngài không thể đuổi em đi!!”
Lục Hi Cảnh mở cửa phòng làm việc ra, đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Vì sao tôi không thể đuổi cậu đi?”
“Độ xứng đôi của Phermone giữa chúng ta lên tới 93%, nếu ngài đuổi em đi, ngài nhất định sẽ hối hận!” Liên Hạo nói một cách chắc chắn.
Truyện Cổ Đại
Lục Hi Cảnh cười nhạo một tiếng: “Cậu tự cho mình là ai?”
“…… Em thật sự không làm gì cả.
Nếu ngài không tin, có thể cho người đi điều tra.
Em không còn nơi nào có thể đi.
Ngài để em ở lại đây, em tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài……” Liên Hạo bình tĩnh lại, khoác lên mình vẻ mặt yếu đuối và đáng thương – bộ dạng trước nay đều bất khả chiến bại, với ý đồ tìm kiếm sự đồng cảm của Alpha.
“Là do cậu đã nhổ bỏ hoa hướng dương của tôi.” Giọng nói Lục Hi Cảnh lạnh như băng, ánh mắt anh nhìn cậu ta hệt như nhìn một người đã chết.
Như thể, Liên Hạo đã gây ra chuyện ác tày trời.
Sao cơ? Chỉ vì vài bông hoa héo úa đó thôi?
Liên Hạo quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình.
Lúc trước, Liên Hạo từng hỏi qua người làm vườn vì sao không nhổ chúng đi.
Một phần lý do cậu ta muốn nhổ bỏ cũng bởi vì biết mấy đóa hoa này là do Phương Tứ trồng.
“…… Ngài thích nó sao?” Liên Hạo trừng lớn hai mắt, không tin nổi chuyện này.
“Rầm!” Trả lời cậu ta chính là tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc.
……
Lục Hi Cảnh không còn có thể lấy lí do “bị ảnh hưởng bởi Phermone” để lừa dối bản thân trốn khỏi hiện thực nữa.
Sẽ không một Omega nào khác có thể khiến anh đau lòng hết lần này tới lần khác như vậy, càng không một người có thể khiến anh nảy sinh nhiều dục vọng chiếm hữu như vậy.
Anh trước nay đều không phải là loại người hay ra tay nghĩa hiệp, cũng chẳng vì thấy Phương Tứ đáng thương hơn những Omega khác, nhưng trái tim sắt đá của anh lại luôn rung động mỗi lần nhìn thấy Phương Tứ.
Thậm chí ngay lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lục Hi Cảnh đã bắt đầu lo chuyện bao đồng.
Tất cả sự dịu dàng hiếm có của anh đều dành cho Phương Tứ.
Đáng tiếc, anh lại phải dùng tận hai năm để suy nghĩ cẩn thận chuyện này.
Tuy rằng đã muộn, nhưng anh vẫn còn có cơ hội cứu vãn.
Thật may mắn, nhóc con của anh còn nhỏ, tâm lại mềm, nhưng vẫn chưa bị Alpha khác lừa mất.
Lục Hi Cảnh ngồi im lặng trong phòng làm việc cả một ngày.
Cuối cùng, khi bình minh vừa ló rạng, anh đã nở ra một nụ cười đắc ý.
Sau khi tự đả thông tư tưởng, anh lập tức gọi điện thoại rồi chỉ đạo đặc trợ mua ngay một chiếc trực thăng, đồng thời làm ngay thủ tục xin cấp phép một đường bay riêng từ tòa cao ốc của Lục thị đến một khách sạn sáu sao gần trường học của Phương Tứ.
Tiếp đó, anh yêu cầu phải lấp đầy toàn bộ khu vườn bằng hoa hướng dương.
Đặc trợ còn chưa kịp tỉnh ngủ:…… Ngày mùa đông mà lại đi trồng hoa hướng dương à???
Nhưng với năng lực của đồng tiền trong tay của Lục tổng, đây hoàn toàn không phải là vấn đề.
Anh lập tức gọi người vào phòng làm việc để bàn bạc chuyện khởi công xây dựng một hệ gian nhà kính siêu lớn có hệ thống sưởi ấm, còn muốn trồng đầy hoa hướng dương trong đó, còn bên ngoài cũng muốn trồng đầy hoa hướng dương và một số loại hoa cỏ xinh đẹp tương xứng.
Lục Hi Cảnh nói: “Không trồng được cũng phải trồng, trong một tháng phải để tôi thấy