Tuy rằng vô cùng miễn cưỡng, nhưng Phương Tứ vẫn rất ngoan ngoãn đưa bảng điểm hằng tháng và bài thi của từng môn học.
Cậu gần như phải tự động viên bản thân trong từng bước chân của mình, do dự hồi lâu mới đi tới trước cửa thư phòng.
Sau khi hít sâu rất nhiều lần, Phương Tứ mới nhẹ nhàng mà gõ cửa thư phòng.
“Vào đi.” Giọng nói cách qua một cánh cửa gỗ nghe có vẻ càng không có tình người.
Phương Tứ nín thở cầm bài thi đưa cho Lục Hi Cảnh.
Những bài thi này vốn dĩ phẳng phiu lại bị cậu nắm chặt trong tới mức nhăn nhúm.
Đầu tiên, Lục Hi Cảnh cầm lấy bảng điểm xem qua, nhưng càng xem mày càng nhíu chặt.
Phương Tứ sợ tới mức đầu cúi càng ngày càng thấp, tư thế càng ngày càng căng thẳng, cho tới tận khi gần như vùi đầu vào ngực mình.
Trên thực tế, bảng điểm Phương Tứ cũng không có quá tệ.
Thành tích các môn học cơ bản đều có thể đạt tiêu chuẩn, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.
Nhưng điều này ở mắt học sinh xuất sắc như Lục Hi Cảnh thì quả thật không xong rồi.
“Vì sao mặt sau còn để trống nhiều như vậy?” Lục Hi Cảnh nhìn mặt sau bài thi toán học, lạnh lùng cười một cái, “Không thích?”
“…….
Không đủ thời gian ạ…..” Omega nhỏ bé bật khóc nức nở.
Lục Hi Cảnh có thể nhìn ra được đứa nhóc này trả lời từng câu hỏi cơ bản cực kỳ nghiêm túc.
Từng điểm mấu chốt của câu hỏi cũng được dùng bút gạch chân lại rõ ràng, nhưng vừa tới câu hỏi hơi khó một chút thì liền để chỗ trống.
Mấy câu hỏi cơ bản như này chưa cần đến nửa tiếng đồng hồ có thể trả lời hết toàn bộ.
Đúng là học sinh giỏi như anh thật sự lý giải không được tư duy của học sinh kém.
“Không đủ thời gian hay là không biết làm?” Lục Hi Cảnh lúc này tựa như một vị cha nghiêm khắc giáo huấn con trai mình, nhưng mà chính bản nhân anh một chút cũng không ý thức được.
“……Không biết làm ạ……..” Nhóc Omega đang cố gắng nhịn xuống nước mắt đang trực trào ở hốc mắt.
“Đưa số điện thoại của chủ nhiệm lớp em cho tôi, tôi muốn nói chuyện với thầy giáo về vấn đề học tập của em.” Lục Hi Cảnh không có kinh nghiệm giao tiếp với trẻ nhỏ, chứ đừng nói tới kinh nghiệm dạy học.
Dĩ nhiên hai người lớn cùng trao đổi về phương pháp giáo dục hiển nhiên sẽ có hiệu quả càng cao.
Nhưng lời này khiến Phương Tứ khiếp sợ, Vì sao còn muốn gọi chủ nhiệm lớp chứ?!Huhu
Phương Tứ không dám từ chối, đành phải run run rẩy rẩy đưa số điện thoại chủ nhiệm lớp cho Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh nói một không nói hai, hoàn toàn không biết hành vi này sẽ gây ảnh hưởng cho một đứa trẻ năm ba phổ thông đang tuổi trưởng thành.
Điện thoại còn chưa kết nối, Lục Hi Cảnh đã tranh thủ thời gian này hơi giáo dục Phương Tứ một chút: “Tôi hiện tại cũng có thể coi là một nửa phụ huynh của em, tìm hiểu một chút tình hình học tập của em, tất nhiên là được đúng không?”
Phương Tứ gian nan gật đầu, ai dám nói không đúng với Lục tổng chứ?!
“Alo? Chào ngài, tôi là phụ huynh của Phương Tứ.” Điện thoại được kết nối.
“À? Chào ngài chào ngài, xin hỏi ngài là?” Chủ nhiệm lớp hơi bối rối, bởi vì phụ huynh của Phương Tứ trước nay vẫn chưa từng xuất hiện.
Mỗi lần mở cuộc họp phụ huynh, Phương Tứ luôn ngồi một mình ở một góc.
“Tôi là Lục Hi Cảnh, chồng của Phương Tứ.”
Chóp tai Phương Tứ lén lút đỏ ứng lên.
“Vâng vâng.
Chào Lục tiên sinh.” Thầy chủ nhiệm lớp không khỏi ngạc nhiên.
“Tôi muốn hỏi một chút tình hình học tập gần đây của vợ tôi.” Giọng nói Lục Hi Cảnh vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Nhưng điều này cũng đủ để Phương Tứ ngượng chết khiếp, cậu cúi đầu giấu đi gương mặt phiếm màu hồng nhạt, lẳng lặng lắng nghe tiếng trái tim mình đập càng lúc càng nhanh.
“Tiểu Tứ rất ngoan, rất cố gắng cũng rất nghiêm túc học tập, nhưng là có thể là bởi vì em ấy khi còn nhỏ…… Ngài hẳn là cũng biết đó là chuyện đã xảy ra phải không, trí nhớ em ấy không tốt lắm.
Những câu hỏi hơi khó một chút em ấy sẽ không làm được, còn những câu hỏi cơ bản sẽ mất nhiều thời gian hơn.” Chủ nhiệm lớp báo cáo.
“À, tôi hiểu rồi.” Lục Hi Cảnh nhớ rõ Phương Huy từng nói qua Phương Tứ khi còn nhỏ mắc bệnh tự kỷ.
Lúc đó, anh cũng chưa cảm nhận được điều gì khác lạ, hiện tại mới hoảng hốt: Hóa ra bạn đời của anh và anh có chút khác biệt.
“Ngài cũng đừng trách tôi nhiều lời, tôi chưa thấy qua người nhà của Tiểu Tứ, đứa nhỏ này ở lớp cũng cứ như là người tàng hình, cũng không thích cùng các bạn học khác nói chuyện.
Tôi cũng từng tìm em ấy nói chuyện vài lần, nhưng đứa nhỏ này thật sự không thích mở miệng, cái gì cũng không nói, chỉ lễ phép gật đầu.” Chủ nhiệm lớp sau khi mở máy hát liền dừng không được, “Nói đi thì cũng phải nói lại, đứa nhỏ này đặc biệt ngoan, nói cái gì nghe cái nấy.
Lên lớp rồi làm bài tập, em ấy