Con khủng long đập một trận rầm rầm, trong động cuối cùng cũng có động tĩnh, chỉ là tiếng động kia thoạt nghe hơi chậm rãi, vì thế con khủng long có chút không kiên nhẫn, lại nâng cái đuôi lên hung hăng đập ở ngoài động, lực đạo vô cùng lớn, ngay cả cửa động cũng bắt đầu rào rào rớt xuống cặn đất.
“Khụ khụ —— phi!” Rốt cục lại có âm thanh từ trong động truyền ra, chỉ là thanh âm này…
Sao nghe thế nào cũng là của người vậy?!
“Ông già?!” Dennis choáng váng một giây, kinh ngạc nói, “Móa nó vì sao trong động của khủng long lại có ông già? Yêu quái à!”
Định nghĩa này của anh ta vừa mới nói xong, người trong động rốt cục loạt soạt bò ra —— trên mái tóc hoa râm cùng với đám râu rậm cùng màu tóc dính đầy bụi đất rơi xuống, thậm chí cả nếp nhăn trên mặt đều giữ lại bụi, ánh mắt bị nghẹn híp lại thành một đường nhỏ, quần áo trên người trừ bỏ vết máu chính là bùn, căn bản nhìn không ra màu gốc, dùng chó dính bùn để hình dung cũng không quá đáng, trừ việc không quá tôn kính người ta.
Nhưng mà tạo hình chật vật như vậy, cùng với bụi đất không ngừng rơi xuống cũng không thể ngăn chặn miệng của ông già kia, ông vừa cố gắng leo ra ngoài động, vừa nói: “Tên nhóc hư hỏng nào nói ông là yêu quái ——”
Ông từ trong kẽ tóc bẩn liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó trợn tròn con mắt nói: “Dennis!”
Dennis đang muốn nói hiện tại yêu quái đều nghèo túng như vậy à, kết quả nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng gọi, anh ta cẩn thận xác nhận hai mắt, cuối cùng ở trong đống bùn loang lổ nhìn ra bộ dáng của ông già.
“Giáo sư Linton.” Hạ Xuyên gọi tên ông già trước anh ta.
Anh cũng kinh ngạc không thua gì Dennis.
Vị giáo sư Linton này chính là vị yêu thích khủng long cuồng nhiệt mà Dennis từng nói qua, thường xuyên giữ chặt Dennis kể chuyện về bảo bối khủng long của ông ấy.
Lần nói chuyện cuối cùng của hai người bọn họ phát sinh ở trên chiếc du thuyền, sau đó không bao lâu, du thuyền lại đụng phải bốn con rồng biển cuộn…
Mặc dù Dennis ở trong thạch động từng ảo tưởng những người khác trên thuyền cũng còn sống, nhưng chưa từng trông cậy vào việc ảo tưởng đó sẽ có một ngày trở thành sự thật.
“Ông trời ——” Dennis vừa mừng vừa sợ, quả thực không biết nói cái gì, anh ta nhanh chóng tiến lên, kéo giáo sư Linton từ trong động đất nhỏ kia ra.
Giáo sư Linton thoạt nhìn có mấy phần tư thế phát tác tính trẻ con, ông ôm Dennis nhảy mấy cái để biểu đạt tâm tình kích động của mình, vừa nhảy vừa đánh Dennis hai cái: “Tên nhóc thối lại còn nói tôi là lão yêu tinh!”
Vừa nhảy, Hạ Xuyên bọn họ lúc này mới chú ý tới giáo sư có một chân bị thương, trong quá trình nhảy vẫn luôn duy trì trạng thái co một chân kỳ cục, vô cùng buồn cười.
“Giáo sư, làm sao ông——” Hạ Xuyên dùng một bàn tay đè lại hai người còn đang nhảy.
Anh còn chưa hỏi xong giáo sư Linton đã tiếp lời: “Làm sao tôi chạy đến trong động này phải không?” Ông đem Dennis trở thành cây gậy chống cỡ lớn, lắc đầu nói: “Kỳ thật tôi cũng không rõ ràng lắm, lúc thuyền chìm tôi dường như bị các cậu túm từ trong khoang thuyền ra, sau đó tôi chỉ nhớ rõ tôi giãy dụa ở trong biển rất lâu mãi cho đến khi mất đi ý thức, tỉnh lại cũng đã ở trong này, đương nhiên, không phải trong động, là ở bên cạnh một mảnh đầm lầy phía trước, sau đó lại đụng phải Nha Nha* ——”
(*: 牙 răng)
“Nha Nha?” Hạ Xuyên khó hiểu.
“Sa xỉ long, đặc điểm là có một miệng răng nanh giống như cá mập.” Giáo sư Linton vừa giải thích, vừa đưa tay muốn vỗ vỗ đầu cổ con khủng long, kết quả con khủng long quay đầu cạp một cái, mệt giáo sư rút tay nhanh, bằng không phải cho “Nha Nha” kia một chân của gà ăn mày.
“Ha ha ——” Giáo sư Linton cười đến vẻ mặt hiền lành, “Còn thẹn thùng.”
Hạ Xuyên và Thâm Lam đồng thời nổi lên một tầng da gà, Thâm Lam gãi gãi quai hàm, tiến đến bên tai Hạ Xuyên nói: “Ông già này thật sự mẹ nó tim lớn…”
Hạ Xuyên nghiêng đầu thần sắc cổ quái nhìn hắn một cái.
“Sao vậy?” Thâm Lam sờ sờ mặt mình, khó hiểu nói.
“Không có gì…” Hạ Xuyên thầm nghĩ: chỉ là cảm thấy từ miệng một dã nhân nghe lời thô tục thường dùng thế thật sự có chút không thích ứng.
“Thâm Lam trước khi anh đi tới thế giới này là làm cái gì?” Hạ Xuyên rốt cục vẫn không nhịn được hỏi ra.
“Thâm Lam?” Nghe thấy xưng hô này Thâm Lam lặng đi một chút, dường như suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được lai lịch của xưng hô này, sau đó “A” một tiếng, nói: “Quên rồi.”
Hạ Xuyên: “…”
Nếu không phải không nhìn ra dấu vết nói dối cùng