Thứ được khiêng trên hai bờ vai buông thõng cổ xuống, lắc la lắc lư theo bước chân Thâm Lam, lúc gió thổi qua, một tầng lông tơ mềm nhỏ trên thân sẽ bị nhấc lên… rõ ràng là hai con Hỏa đạo long.
Mà quấn hai vòng trên cổ hắn là rắn khổng lồ mà lúc trước Hạ Xuyên bọn họ gặp được, về thứ hắn xách theo trên tay, một bên là cúc đá mà lúc đầu Hạ Xuyên và Dennis từng ăn, bên kia thì thoạt nhìn có chút khổng lồ, khúc cổ dài giống như rắn, hiện đang không có chút sức sống bị kéo trên mặt đất, thân hình lại hơi giống với báo biển các thứ, chi trước sau có hình vây dài.
Đó rốt cuộc là thứ gì, quả thật trong lúc nhất thời Hạ Xuyên không nhận ra, nhưng bộ dáng đeo một thân giáp này của Thâm Lam lại thực sự khiến anh chấn trụ.
Đoạn đường này đi tới, anh kỳ thật đã tìm ra một số đặc điểm của Thâm Lam—— lúc người này nhận xét sinh vật khác, phần lớn tình huống đều dùng tiêu chuẩn là “ăn ngon” và “không thể ăn”, cũng chỉ có thứ nào cá biệt hắn chưa từng ăn mới có thể nói hai câu đứng đắn.
Chỉ bằng điểm này, Hạ Xuyên đã cảm thấy Thâm Lam rất coi trọng phương diện ăn uống, nhưng mà anh không nghĩ tới người này có thể coi trọng đến loại trình độ này.
Nhìn đồ hắn móc trên người với xách trong tay, Hạ Xuyên rốt cuộc hiểu vì sao hắn chậm chừng ba giờ mới đuổi tới nơi——
Hỏa đạo long và rắn khổng lồ còn chưa tính, hai thứ này có thể là đánh xong thuận tiện khiêng lên, nhưng thứ mang theo trong tay… Vừa nhìn đã biết không phải thứ trên đất bằng sẽ có.
“… anh là quay lại trong biển vét lên à?” Bị Thâm Lam kích thích như vậy, Hạ Xuyên nhất thời không còn tâm tư đi tắm rửa, anh vừa thuận tay cài lại cúc áo đã cởi bỏ, vừa vén tay áo đi đến trước mặt Thâm Lam, ngước cằm về hướng hai con hắn xách trên tay.
“Cậu đều nhìn ra à?” Thâm Lam nghiêng đầu nhìn Hỏa đạo long khiêng trên vai, giải thích: “Vốn giải quyết xong đám đó, tôi tính toán thuận tay xách hai con đuổi theo các cậu, kết quả lại để tôi đụng phải con rắn này, tôi nghĩ hương vị của nó cũng rất ngon nên mang theo, nhưng nếu nói đến ngon, đương nhiên vẫn là hương vị hàng hải sản tốt hơn, cho nên tôi dứt khoát quay trở lại đi bắt hai con này.”
Hắn hướng về Hạ Xuyên lắc lắc thứ trong tay: “Con này cậu đã nếm qua, hương vị cũng không tệ lắm phải không? Con này hương vị rất ngon, mang đến cho các cậu nếm thử.”
Hạ Xuyên quả thực không phản bác được: “…”
Đây là một loại tinh thần như thế nào, Hạ Xuyên lĩnh ngộ không nổi, anh chỉ biết là đầu óc hơi bình thường chút, cũng sẽ không quay về đường cũ sau khi đuổi theo hơn nửa ngày đường, bởi vì ăn chút đồ đặc sản…
Nói cách khác trong thời gian mất tích này, Thâm Lam không chỉ đánh một đám Hỏa đạo long, một con rắn khổng lồ, còn quay lại đoạn đường dài đi cả ngày trong rừng rậm, nhân tiện bắt hai con hải sản… tính toán như vậy, sao hắn lại chỉ chậm trễ hơn ba giờ?! Tám chân cũng chưa nhanh bằng hắn!
Nhưng mặc kệ đầu óc có tốt hay không, hắn cũng là vì để cho người ta nếm thử đồ ngon mới chạy về, dù thế nào Hạ Xuyên cũng không thể không cảm kích mà đứng im nhìn, anh quét trên dưới một phen, lượng sức đi lên vươn tay về hướng con cúc đá như cái thớt kia nói: “Đưa tôi, giúp anh cầm một chút.”
“À.” Thâm Lam lên tiếng, lại không đưa cúc đá cho anh, mà là vươn cổ mình đưa tới: “Muốn giúp thì cầm con rắn này đi, quấn hơi chặt.”
Hạ Xuyên tức giận nói: “… anh còn biết chặt?”
Anh một mét tám ba không tính là thấp, Thâm Lam lại vẫn cao hơn anh nửa cái đầu, bình thường thật ra không có gì, vào lúc này gỡ con rắn kia ra mới có chút không dùng được lực.
Hạ Xuyên đưa tay nâng đầu rắn khổng lồ, sau khi thử thử trọng lượng, vẻ mặt hắc tuyến vẫy vẫy tay với Thâm Lam: “Đầu thấp chút.”
Thâm Lam ngoan ngoãn nghe theo, hơn nữa cúi đầu còn chưa đủ, dứt khoát lại cong eo.
Vị trí hắn đến gần thật sự rất thuận tay, một đầu tóc màu nâu sậm ở ngay trước mắt Hạ Xuyên, thoạt nhìn có chút thô nhưng lại không tính là quá cứng, dường như xúc cảm cũng không tệ… Vì thế Hạ Xuyên theo bản năng nâng tay vỗ vỗ đỉnh đầu của hắn, ngăn cản xu thế tiếp tục hạ thấp của hắn: “Được rồi, tôi không thấp như vậy.”
Vỗ xong anh sửng sốt.
Dù sao động tác này quả thật rất không thích hợp làm với một người trưởng thành, còn là một người trưởng thành cao lớn cường tráng hơn Hạ Xuyên một vòng… Huống hồ tuy rằng cùng đồng hành một đường, có chút giao tình, nhưng như thế nào cũng không tính là bạn thân rất quen thuộc.
Lần trước anh tự nhiên thuận tay vỗ đầu như vậy, vẫn là đối với một con chó chăn cừu…
Hạ Xuyên vào lúc Thâm Lam không chú ý hơi áy náy nhìn đầu hắn, sau đó nâng tay tách con rắn khổng lồ quấn ở trên cổ hắn xuống.
Con rắn này trọng lượng còn nặng hơn so với tưởng tượng, lực tay Hạ Xuyên không coi là nhỏ, lúc hoàn toàn tiếp nhận vào trong tay cũng cảm thấy trầm hẳn xuống.
Anh không cuồng dã như Thâm Lam, đương nhiên sẽ không quấn rắn ở trên cổ hoặc khiêng trên bả vai, mà là trực tiếp xách theo miệng rắn nửa mở, kéo nó tới cạnh đống lửa.
Phịch phịch mấy thứ đồ rơi xuống đất, Dennis và giáo sư Linton trông coi đống lửa nướng cá trực tiếp bị dọa sợ choáng váng.
Hai người hóa đá một lúc lâu, nhẹ buông tay, cành gỗ xiên cá liền xoạch một tiếng rơi trên mặt đất.
“Đây, đây, đây là vật gì!” Dennis hơn nửa ngày mới tìm lại hồn, lắp bắp hỏi.
Thâm Lam vẻ mặt khí phách nói: “Cơm chiều.”
Câu trả lời này quá kinh khủng, giáo sư Linton sợ tới mức khẽ run rẩy.
Ông đại khái nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ lấy thịt khủng long làm cơm chiều…
“Hỏa đạo long… Cổ bôi xà… Cúc đá… Xà cảnh long(1)?” Vẻ mặt giáo sư hốt hoảng đếm cơm chiều nằm trên mặt đất, đếm tới hai con cuối cùng, vẻ mặt càng hốt hoảng: “Hai con này là mắc cạn ở trong rừng à?” Có thể có hơi xa