Trình Hạ khoác tay Bạch Oản, Bạch Oản từ chối đi với anh ta.
Nhưng lúc ăn cơm tối, Bạch Oản vẫn biến mất.
Trình Hạ gửi WeChat cho cô: Cậu đang ở đâu?
Bạch Oản trả lời: Cậu ăn trước đi.
Trình Hạ đã hiểu.
Thôi, con đường này do Bạch Oản chọn, cô chỉ là một người nho nhỏ quấy rối mà thôi.
Nhìn người đàn ông không mời mà đến ngồi đối diện cô.
Bạch Oản cúi đầu rũ mắt, không nói gì.
Đã chia tay rồi giờ nói gì cũng không còn ý nghĩa, cô cũng không nghĩ ra chuyện gì để nói.
Trần Tiếu nhìn cô gái trước mặt, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen.
Cô vẫn xinh đẹp dịu dàng như vậy, mình cũng vì vậy mà yêu cô, nhưng cũng chính mình tự tay đẩy cô đi.
"Thật xin lỗi, anh không nên không tin em."
Bạch Oản ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, "Chuyện cũng đã qua, không có gì.
Đúng rồi, quên chúc anh tân hôn hạnh phúc." Nói xong, trong mắt Bạch Oản không kiềm được ứa nước mắt.
Trái tim của Trần Tiếu dường như bị nước mắt của Bạch Oản tác động mạnh, "Bạch Oản, anh sai rồi.
Anh vẫn yêu em, cho anh thêm một cơ hội, có được hay không?"
Cho anh một cơ hội nữa?
Cơ hội gì? Cơ hội để cô làm người thứ ba một lần nữa?
Nhìn người đàn ông trước mặt vẫn thâm tình như trước kia, Bạch Oản cảm thấy trong cổ họng giống như nuốt phải con ruồi, cô lại nhìn vào mắt của Trần Tiếu, "Trần Tiếu, anh biết bản thân anh đang nói gì sao?"
Trần Tiếu cứng họng, anh cũng biết yêu cầu của mình rất vô lý, nhưng anh thật sự không rời không bỏ được Bạch Oản.
Anh tiếp tục dùng ánh mắt thâm tình nhìn Bạch Oản, hi vọng Bạch Oản cũng có thể không rời không bỏ được anh.
Trong lòng anh mơ hồ có một giọng nói, nếu Bạch Oản thật sự yêu anh như những gì đã nói, hoàn toàn có thể bỏ qua những thuần phong mỹ tục đó.
Bạch Oản à, đây chính là người đàn ông đã từng khiến mày run động.
Bạch Oản cúi đầu, lại ngước mắt, chỉnh sửa lại tóc mai vốn chẳng hề lộn xộn của mình, cười nói: "Vợ anh tới rồi."
Trong nháy mắt, cả người Trần Tiếu thẳng tắp, "Em đừng có đùa."
Bạch Oản nghiêm túc: "Tôi không có nói đùa."
Nếu có thể, nếu cô là Trình Hạ, cô sẽ ngồi ở chỗ này, sẽ tạt ly rượu đỏ trước mặt vào Trần Tiếu, chờ Lý Lam tới.
Nhưng cô là Bạch Oản, là Bạch Oản không quyền không thế cần sự giúp đỡ của người khác.
Bạch Oản liếc nhìn người phụ nữ xuất hiện tại chỗ rẽ, xách túi, đứng dậy, rời đi.
Quả nhiên, Trần Tiếu không gọi cô lại.
Lý Lam đi tới bên cạnh Trần Tiếu, liếc nhìn chỗ ngồi đối diện anh trống không, "Ai mới vừa ngồi ở chỗ này?"
Trần Tiếu: "Không có ai cả.
Không phải em nói giảm cân không ăn cơm tối sao?"
Lý Lam kiêu căng: "Giờ em muốn ăn cơm tối, không được sao?"
Nhớ tới bóng quần trắng mới vừa cô đơn rời đi, Trần Tiếu cảm thấy đầu càng ngày càng đau, bịch, đẩy ghế ra đứng lên, "Được, em