Cuộc sống khi bị đóng băng thật là tốt.
Trình Hạ ngủ một giấc đến.
.
.
.
.
.
Không biết ai muốn đòi mạng liên tục gõ cửa phòng của cô.
Sau khi cầm gối đầu che lỗ tai cũng không có hiệu quả, Trình Hạ tràn đầy lửa giận chỉ có thể xuống giường.
Ngoài cửa, Xuân mập với đôi mắt thâm quầng như sắp ngủm đến nơi.
Theo bản năng, Trình Hạ vội vàng đóng cửa.
Đáng tiếc, Xuân mập đã dùng cơ thể to con của cô mạnh mạnh mẽ mẽ chặn cửa lại.
"Ngày hôm qua ngược lại rất dũng cảm đó, khiến cho chị cũng cho rằng em có hậu chiêu, kết quả, em liền trốn ở trong ổ chó nhỏ này để ngủ?"
Trình Hạ không vùng vẫy nữa, để Xuân mập đi vào, "Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình."
Xuân mập: "Nếu tiếp tục không có việc làm, cẩn thận ngay cả tiền thuê ổ chó nhỏ này cũng không trả nổi.
Em muốn trở lại giống bảy năm trước sao?"
Trình Hạ thuận tay rót ly nước cho Xuân mập, ổ chó nhỏ này không phải đi thuê, bảy năm trước cô đã mua lại, hiện tại, giá tiền cũng gấp bảy lần.
Bảy năm trước, chính bởi vì tất cả tiền đều đổ vào ổ chó nhỏ này, cô mới có thể biến thành bộ dạng mỗi bữa đều dựa vào sự tiếp tế của Xuân mập.
Nhìn Xuân mập đưa điện thoại di động của mình tới trước mặt cô, đầu óc Trình Hạ nhất thời không hoạt động, "Sao vậy?"
"Sẽ không muốn em đi xin lỗi Đỗ Văn Hi chứ?"
Xuân mập liếc nhìn Trình Hạ.
"Gọi điện thoại cho Tống tiên sinh."
Có biết kim chủ là dùng để làm gì hay không.
Là dùng để dựa vào.
Trình Hạ