Lúc Trình Hạ nhận được điện thoại, cả người hoàn toàn sững sờ.
Cho đến khi, đi vào phòng của Lý Dương, cũng vẫn đang sững sờ.
Giấy tờ đầy đất, ghế bị lật đổ, ly bị ném bể, còn có điện thoại bị đập văng ra tới cửa.
Trình Hạ cúi người, nhặt điện thoại di động lên.
Màn hình điện thoại di động vẫn đang sáng, màn hình bảo vệ.
.
.
.
.
Là cô và Ninh Nhất Ngạn? !
Trong hình Ninh Nhất Ngạn chống một tay ở trên cửa xe, cười nhìn cô, cô quay đầu lại mờ mịt nhìn Ninh Nhất Ngạn.
Đây là ảnh ngày đó phóng viên chụp được sao?
Ninh Nhất Ngạn rút tay từ trong túi quần ra, muốn ngăn cản, nhưng đã quá trễ.
Thôi, một ngón tay anh chỉ Lý Dương ngồi trên ghế sa lon, "Trình Hạ, cô cho tên ngoan cố này thêm một lý do."
Đại não Trình Hạ khẩn cấp restart.
Ninh Nhất Ngạn cũng không nhắc nhở cô một chút, rốt cuộc bọn họ nói tới giai đoạn nào rồi?
Nhìn quần áo hai người nhăn nhúm, xem chừng là đã đánh nhau một trận, hơn nữa còn lâm vào thế bí.
Lý Dương khom lưng ngồi, trong cái gạt tàn thuốc lá trước mặt tràn đầy tàn thuốc, trên bàn là một xấp giấy, 89% đó chính là giấy tờ bất động sản để thế chấp mà ban ngày cô nghe được.
Lý Dương cũng sắp chống đỡ không nổi nữa, còn thiếu một chút lực đẩy cuối cùng.
Trình Hạ không vội nói chuyện, trả di động lại cho Ninh Nhất Ngạn, cũng đưa chai nước suối cho hai người, dịu dàng nói: "Có mệt không, trước tiên uống chút nước để tỉnh táo lại."
Ninh Nhất Ngạn dẫn đầu nhận lấy nước,