Bởi vì Đỗ Văn Hi gây ảnh hưởng rất xấu, công ty Hạ Ngu quyết định xa thải vị Tổng giám này.
Đỗ Văn Hi không tin, xông vào phòng làm việc của Tổng giám đốc để tranh luận.
Trợ lý ngăn không cho cô vào, nhưng trong đầu lại vang lên tiếng nói, để cho cô ta đi vào đi.
Đỗ Văn Hi khinh thường khẽ hừ với trợ lý, chỉnh lại chiếc váy bị xốc xếch trong lúc giằng co, kéo cao làn váy ngắn, lắc lắc mông đi vào phòng làm việc.
Cô biết, mỗi ngày cô đều vô tình gặp Tống Dịch, mặc dù Tống Dịch luôn đen mặt khi gặp cô, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, bọn họ có duyên, trời sinh một đôi.
Đỗ Văn Hi đẩy cửa ra, mong đợi nghiêng đầu vào nhìn, thấy chiếc ghế của Tổng giám đốc vốn đang đưa lưng về phía cô từ từ quay lại.
"Đã lâu không gặp, tổng giám Đỗ." Trình Hạ ngồi ở trên đó dịu dàng cười nói.
Sự bình tĩnh của Đỗ Văn Hi cuối cùng cũng lập tức biến mất hoàn toàn, liên tục chất vấn: "Trình Hạ, làm sao cô lại ngồi ở trên đó?"
"Tống đại thiếu đâu? Anh ấy ở đâu?"
Trình Hạ không lên tiếng, chỉ ném cho cô một tờ giấy, thông báo xa thải.
"A!" Đỗ Văn Hi chợt hét lên một tiếng.
Trình Hạ chán ghét lập tức che lỗ tai lại.
Đỗ Văn Hi hét chói tai, quát lên: "Mày là cái thá gì, tại sao xa thải tao! Đúng, tiền bồi thường, nếu vi phạm hợp đồng, Hạ Ngu phải bồi cho tao một trăm vạn (~ 3 tỷ 550 triệu VND)!"
Một tay Trình Hạ che tai, một tay cầm cây bút, gõ một cái lên bảng tên Tổng giám đốc trên bàn, "Mời thám tử phải trả tiền, nếu không sẽ dễ bị giống như cô, điều tra không chính xác."
Sắc mặt Đỗ Văn Hi tái nhợt, hình như hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trình Hạ, "Tao không muốn nói chuyện với mày, tao muốn nói chuyện với Tống Dịch, muốn hủy hợp đồng, trước tiên đưa tiền bồi thường đây."
"Tiền bồi thường?" Trình Hạ tỏ vẻ nghiêm túc suy tính, "Cô còn nhớ rõ lúc cô và Hạ Ngu ký hợp đồng trong đó có điều khoản quy định cô không được gây tổn hại cho lợi ích công ty hay không?"
Bốp, Trình Hạ đập bút lên trên bàn, "Muốn lấy tiền bồi thường, được thôi, để tòa án xử cho cô."
Không được gây tổn hại cho lợi ích của công ty, mấy nghệ sĩ dưới tay cô cũng.
.
.
.
.
.
Lập tức, Đỗ Văn Hi mất đi chỗ dựa cuối cùng, cả người gần như sắp đứng không vững, hồng hộc hồng hộc thở hổn hển, "Tôi, lời cô nói không tính, tôi muốn gặp Tống đại thiếu."
Cô vội vàng bắt được một cọng rơm cuối cùng, Tống đại thiếu, Tống đại thiếu sẽ không đối xử với cô như vậy.
Trình Hạ ngồi ở trên ghế thoải mái lắc lư trong chốc lát, gật đầu, ai bảo cô là một người tốt bụng chứ.
Kết nối với điện thoại của Tống Dịch, nhấn hands-free.
"A lô."
"Tống Dịch, Đỗ Văn Hi nói muốn gặp anh."
Đầu bên kia lập tức thay đổi tông giọng, phiền não nói: "Đừng, bây giờ anh nhìn thấy cô ta là thấy phiền, em muốn xử lý như thế nào thì