*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh sáng bên ngoài cửa sổ xe lờ mờ, Kỷ Ninh nhập vai sau khi hô “action”. Đầu tiên là nhìn vào cảnh vật đi ngược về đằng sau, tiếp theo đôi mắt bắt đầu trống rỗng, sau đó mí mắt nặng trĩu rồi từ từ sụp xuống.
Đầu khẽ lắc lư theo xe, mang theo cảm giác yếu đuối, không còn sức lực, nửa tỉnh nửa mê. Sau vài lần lắc lư, cuối cùng đã tìm được một điểm tựa, gối đầu lên vai nam chính rồi ngủ thiếp đi.
Kỷ Thời Diễn nhìn về phía đối diện.
Màn trình diễn của thiếu nữ đầy cảm xúc, thậm chí còn giỏi hơn những người đi trước cùng năm. Cảm xúc qua ống kính vô cùng tự nhiên, khả năng nắm bắt hợp lý, đúng là thiên phú.
Trời sinh thích hợp diễn xuất, trời sinh làm diễn viên.
Trước đây anh chưa từng xem cô diễn. Lúc đầu quay show truyền hình, anh còn nghi ngờ cô đang đối mặt với anh bằng chính mình hay là hình tượng nhân vật. Chẳng qua anh lại vô cớ cảm thấy chân thành khi cô gái này nhìn anh. Cho dù dáng vẻ ban đầu hơi lạnh nhạt, hờ hững và lẩn tránh, nhưng lại không làm người khác không vui hay bị xúc phạm.
Một mặt hy vọng cô có thể cho anh xem một màn trình diễn xuất sắc; mặt khác lại hy vọng màn trình diễn của cô mang theo dấu vết, không thể tự nhiên như vậy được, để anh có thể nhìn ra… cảm xúc nào của cô là thật khi đối mặt với anh.
Đáng tiếc là kỹ năng diễn xuất và bản thân thiếu nữ đều giống nhau, ngay cả giả bộ ngủ cũng rất chân thật.
Cảnh tiếp theo là ăn đá, kể về trước đó nữ chính thấy trên Weibo có một hotgirl mạng làm đồ uống, vì vậy đã chia sẻ cho nam chính. Nam chính đã làm một ly dựa theo đó, mang đến quán cà phê cho cô uống. Trong những
viên đá có cánh hoa đường*, vừa trong suốt vừa mát lạnh, cũng là cách biểu đạt tấm lòng của nam chính.
*Đá có cánh hoa đường: xem hình minh họa.Phim truyền hình bây giờ đều bị kẹt trong xiềng xích, quay một bộ phim truyền hình thanh xuân không dễ dàng gì, lại còn yêu cầu “Học cấp Ba không được yêu sớm, yêu sớm sẽ thất bại”. Điều này khiến các bạn trẻ phải cố gắng kiềm chế yêu lén lút.
Cảnh này không có nắm tay nhau, cũng không có lời thoại mập mờ. Suốt cả cảnh quay, hai người đều ngồi học hành chăm chỉ ở quán cà phê, hằng ngày truyền năng lượng tích cực, kèm theo những tương tác và màn đối thoại hơi buồn cười.
Cuối cùng Kỷ Thời Diễn không nhìn Trác Cống bằng ánh mắt ghim thù nữa, lùi về phía sau. Cuối cùng Trác Cống đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Ninh rất bận rộn trong khoảng thời gian này, sức đề kháng suy giảm, thành ra bị cảm lạnh, vừa tập diễn vừa ho khan. Đạo diễn thấy mặt cô đã đỏ bừng vì ho khan nên cũng áy náy, “Hay là không quay cận cảnh nhai đá nữa, đổi thành nước ấm.”
“Không được. Khúc hai người nhai đá là cảnh quay kinh điển, độc giả rất thích.” Kỷ Ninh lại ho khan, “Tôi không sao.”
“Em đã phân tích qua rồi à?” Kỷ Thời Diễn nhìn vào quyển sổ ghi chép đầy màu sắc của cô và hỏi.
Kỷ Ninh chưa kịp trả lời thì đạo diễn đã lên tiếng trước: “Đúng vậy. Cô ấy diễn thử cũng viết tiểu sử nhân vật, đọc qua tác phẩm gốc năm lần, có nhiều chi tiết còn hiểu thấu đáo hơn tôi.”
“Quay đi.” Kỷ Ninh nói, “Thầy đạo cụ đã cất công làm đông đá, không quay sẽ phí.”
Nặc Nặc bên cạnh đề nghị: “Hay là quay đến khúc nhai rồi dừng lại, sau đó phun ra không nuốt?”
Kỷ Ninh búng vào trán em ấy, “Vậy thì quá giả tạo, khán giả sẽ không có cảm giác chân thật.”
“Cũng đúng, thôi bỏ đi… Chị cũng là người có thể ngâm mình trong nước lạnh nửa tiếng vào mùa đông. Nghị lực và tính chuyên nghiệp đó không phải là thứ mà người bình thường như chúng ta có thể tưởng tượng được.” Nặc Nặc xoay người lại, “Chị quay trước đi, em đi chuẩn bị nước ấm và kẹo ngậm cho chị.”
“Ừ.”
Một cảnh nhai đá được quay dưới nhiều góc độ, phải quay bốn lần mới xong. Kỷ Ninh làm ấm cổ họng bằng bàn tay, chạy xuống lều dưới uống nước và nghỉ ngơi.
Kỷ Thời Diễn nhìn theo cử động của thiếu nữ.
Cô khom người vịn vào cạnh bàn ho khan, đôi tai đỏ ửng. Lúc nãy quay phim phải ráng chịu đựng, không nói câu nào, anh còn tưởng không sao.
Kỷ Thời Diễn đi tới, nói với cô: “Em càng chịu đựng sẽ càng ho nhiều.”
Ý là lúc nãy cô không nên chịu đựng.
Kỷ Ninh từ từ hiểu ra ý của anh, ngậm kẹo ho, “Bây giờ ho nhiều lại không sao, lúc nãy nếu ho phải quay lại.”
Cô thì không sao, nhưng chuyên viên quay phim và nhân viên đạo cụ đang tất bật dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Cô cũng không thể chỉ biết đến mình mà mặc kệ bọn họ, vì vậy nghĩ rằng chịu đựng một chút là xong, bốn cảnh quay sẽ qua nhanh thôi.
Kỷ Thời Diễn đang muốn nói thì thấy cô lặng lẽ vén tay áo lên quan sát gì đó, hình như dưới tay áo có thứ gì màu đỏ.
Lúc Kỷ Ninh đang muốn kéo tay áo xuống thì bị người khác giữ lại. Kỷ Thời Diễn thấy một mảng dị ứng lớn trên tay cô, hỏi: “Chỗ này là sao?”
Cô sờ mũi, “Là… bị dị ứng.”
“Tôi biết, đang hỏi em tại sao bị dị ứng?”
“Lúc gặt lúa có nhiều sâu bọ, sau đó hạt thóc còn gây ngứa người.”
“Không sao cả.” Cô nói mình thường xuyên bị như vậy, “Da của em khá nhạy cảm, bị côn trùng cắn đều bị như vậy.”
“Gặt lúa?” Người đàn ông nhíu mày, “Đang yên đang lành, tại sao em lại làm ruộng?”
Một cô gái nhỏ nhắn được chăm sóc tốt lại chạy đi gặt lúa vào mùa hè nắng nóng là sao?
“Quay chương trình mà…”
“Biết bị dị ứng thì nên tránh xa ra. Quay chương trình thì sao, em không đi thì người khác có thể bắt em đi hả?”
“Không có cô gái nào chịu đi nên em phải đứng ra làm.”
Thấy đã bị phát hiện, Kỷ Ninh cũng không lén lút nữa, lấy thuốc mỡ ra thoa rồi nói tiếp: “Em khác với anh. Dù tất cả mọi người có thể không đứng ra làm, nhưng em không thể.”
Dù mọi người làm đến 60 phút là đạt tiêu chuẩn, nhưng cô không thể. Cô phải làm đến 80 phút mới đạt tiêu chuẩn, nếu không dư luận hung hãn sẽ kéo đến. Cô quá hiểu cư dân mạng rất khắt khe với mình, bởi vì vết nhơ không có thật trước đây đã tạo ấn tượng quá xấu với mọi người, nằm thẳng cũng có thể bị chửi. Vì vậy cô phải làm nhiều hơn mới có thể xoay chuyển cảm nhận của mọi người.
Bỗng nhiên Kỷ Thời Diễn không thể nói ra câu “Bọn họ không đi thì em cũng đừng đi, dựa vào đâu em phải chịu giày vò?”
Cô quá thấu hiểu, thấu hiểu đến nỗi làm người khác hơi đau lòng.
Anh nhìn cô thoa thuốc cả buổi mới hỏi: “Gặt bao lâu thành ra như vậy?”
“Hơn ba tiếng.” Sau đó, cô còn phải giúp người nào đó hái ngô.
“Em đúng là không sợ làm khổ mình.” Người đàn ông cụp mắt xuống, “Làm gì có nữ nghệ sĩ nào làm được chuyện này.”
“Em đã từng quay trong 《Ánh Trăng Soi Sáng Hành Lang》 và 《Bài Sonnet》, không có gì lạ.”
Hồi đó quay phim cực khổ hơn nhiều, nhất là bộ phim truyền hình đầu tiên. Không ai quan tâm đến cô, cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì, quay cảnh này sang cảnh kia cho đến khi hô cắt dưới sự hướng dẫn của đạo diễn. Xong việc đi về phòng hong khô mười phút, lúc cởi ống tay áo xuống, mồ hôi đã tích tụ thành một lớp ở vùng xương chậu.
“Tôi thật ngưỡng một em.” Trác Cống không biết từ đâu chui ra tham gia vào cuộc trò chuyện, “Nếu em được sinh ra ở vùng nông thôn, chịu được cực khổ cũng là chuyện bình thường. Nhưng trông em có vẻ là cô bé được cưng chiều, đi ra ngoài chơi chắc chắn có người xách nước cho em. Ngay cả khi dọn đồ tốt nghiệp, các cậu con trai cũng tranh giành dọn giúp em có phải không? Công chúa bé nhỏ có thể chịu cực khổ như vậy chắn chắn rất có nghị lực.”
Kỷ Thời Diễn nhìn cô với khuôn mặt vô cảm.
Bỗng nhiên cô không biết phải trả lời như thế nào, mặc dù Trác Cống đã đoán đúng…
“Đoán đúng rồi phải không?” Trác Cống đánh nhẹ vào vai cô, “Tôi hiểu em mà.”
“Kiểu cách quá là xong đời, tôi sẽ bị thay thế.” Cô trả lời, “Trong giới giải trí có nhiều diễn viên trẻ đẹp, thay thế tôi còn dễ hơn nướng bánh quy.”
Huống hồ còn có rất nhiều người có nhiều tiền hoặc là có hậu thuẫn vững chắc. Cô chỉ có thể cạnh tranh dựa vào sự nỗ lực và kỹ năng diễn xuất.
“Đừng xem thường bản thân, khuôn mặt của em đã đủ sức cạnh tranh.” Trác Cống nói: “Có rất nhiều nữ diễn viên chỉ là chỉnh sửa ảnh cho đẹp mà thôi, lên hình như ma. Còn có nhiều người lên hình rất đẹp nhưng không có hồn, làm gì có được sự linh hoạt của em…”
“Trác Cống.” Kỷ Thời Diễn im lặng nãy giờ bỗng gọi tên cậu ta.
“Sao vậy anh?”
“Đã thuộc lời thoại chưa?”
Trác Cống ngạc nhiên, “Chẳng phải xong việc rồi sao…”
Người đàn ông nghiêm túc, “Diễn viên giỏi đều không nói đến chuyện xong việc, bất cứ lúc nào cũng phải nghiền ngẫm nhân vật và ngữ cảnh. Không thuộc lời thoại thì không có tư cách đứng đây nói chuyện phiếm.”
Trác Cống cũng không hiểu tại sao đàn anh bỗng nghiêm khắc với mình như vậy, nhưng nhanh chóng nở nụ cười lưu manh, “Nhưng em đã thuộc lời thoại của ngày mai rồi! Ha ha, không ngờ phải không!”
“…”
“Cậu cho rằng thuộc lời thoại của một ngày là đã đủ? Lẽ nào cậu không biết để diễn thành công một cảnh phải chuẩn bị trước ít nhất năm ngày, mỗi ngày có cách nhìn mới trong suy nghĩ sao?” Ánh mắt của Kỷ Thời Diễn rất kiên định, “Còn cậu lại đứng đây khen người khác rất xinh đẹp.”
Trác Cống nghĩ ngợi: Em khen người ta rất xinh đẹp là nói thật lòng mà? Chuyện này cũng sai sao…
Cậu ta gãi đầu.
“Đứng đây nói chuyện phiếm tiếp đi.” Người đàn ông nheo mắt lại, “Nếu cậu muốn khán giả mắng chửi diễn như trí tuệ nhân tạo.”
Trác Cống đang muốn nói OK khi nghe thấy nửa câu đầu, nhưng nghe xong nửa câu sau, cậu ta mau chóng lấy
kịch bản ra đi về khách sạn.
“Em không nói chuyện với anh nữa, em sẽ không nói nữa. Em đi về nghiền ngẫm bộ phim ngay đây!”
Kỷ Ninh đứng dậy, “Vậy em cũng đi đây.”
Khó khăn lắm mới đuổi được một người đi, thấy Kỷ Ninh cũng muốn đi, người đàn ông nhất thời không vui, “Em đi đâu?” Đọc kịch bản với Trác Cống hả?
“Em cũng chỉ mới thuộc phần ngày mốt.” Kỷ Ninh chớp mắt, “Không phải anh nói phải thuộc trước năm ngày sao?”
“Em không cần.”
Kỷ Ninh:?
Thấy ánh mắt của Kỷ Ninh ngày càng mông lung, yết hầu của người đàn ông chuyển động, nhắm mắt lại.
“Yêu cầu của nam nữ diễn viên khác nhau.”
“Em ngồi xuống đi, có thể nói chuyện phiếm.”
“…”
///
Trò chuyện một hồi về những chủ đề khác nhau, Kỷ Ninh thấy ảnh đế đang ngồi cạnh mình, không thể lãng phí tài nguyên này, vì vậy cuối cùng vẫn lấy kịch bản ra, chọn ra vài chỗ không nắm chắc và thảo luận với anh.
Lúc đang thảo luận, Nặc Nặc chạy tới, còn cầm điện thoại trong tay, sắc mặt hơi xấu.
Kỷ Ninh đã gặp qua nhiều cảnh tượng này. Lúc Nặc Nặc còn chưa chạy tới, trong lòng cô đã hơi hiểu rõ.
“Sao vậy, lần này các blogger lại bịa đặt suy đoán gì để bôi nhọ chị?”
“Chị cũng đã cướp lời rồi.” Nặc Nặc đưa điện thoại tới, “Nói về chuyện chị phẫu thuật thẩm mỹ.”
Phẫu thuật thẩm mỹ cũng là một vết nhơ đi theo cô từ rất lâu. Tất cả đều bắt nguồn từ ngày cô vào công ty phải chụp hình để lưu trữ hồ sơ. Cô không biết rằng tối hôm trước trùng hợp là sinh nhật của Tống Du, một nhóm người vừa uống rượu, vừa nướng xiên que.
Kỷ Ninh không uống rượu nhưng vẫn uống đồ uống, vẫn ăn xiên que, còn ăn mì gói nữa. Hôm sau thức dậy, do nạp quá nhiều lượng muối vào người nên khuôn mặt hơi sưng. Trên thực tế không thấy gì cả, thế nhưng máy quay phim lại rất khắt khe. Một miếng mỡ cũng có thể biến bạn thành người trung niên phát tướng. Tất nhiên khuôn mặt sưng phù cũng… bị phóng to gấp mấy lần.
Xui xẻo hơn là tối hôm đó sau khi về nhà, Kỷ Ninh còn xem TV đến nỗi bật khóc. Hôm sau thức dậy, mắt hai mí đã biến mất sau khi khóc xong.
Cô hỏi người đại diện xem có ổn không, người đại diện nói là không sao, chỉ chụp một tấm hình để lưu trữ, ông chủ hiểu rõ dáng dấp của cô như thế nào.
Vì vậy cô không dán miếng kích mí, cũng không hề biết có một dụng cụ có thể giảm sưng mặt. Cô ngu ngốc để mặt mộc chụp một tấm để lưu trữ, quay xong “Bài Sonnet” thì bị người ta đào hình lên.
Lượng người hâm mộ biến mất sạch trong ngày. Có một số blogger còn đổ dầu vào lửa để tạo ấn tượng chiếm ưu thế. Bọn họ so sánh nhan sắc tuyệt trần của cô với tấm hình sưng phù, thậm chí Kỷ Ninh cũng cho rằng mình đã đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Thành phần anti còn quan tâm cô nhiều hơn fan hâm mộ. Hôm qua thấy cô trong “Nhà Trọ Ấm Áp” được truyền hình trực tiếp, bọn họ phát hiện khuôn mặt cô sưng phù sau khi gặt lúa xong, tốn một buổi tối viết ra một thông cáo báo chí rác rưởi hoàn hảo, hôm nay vội vàng bắc loa huy động lực lượng anti tới.
Bình luận đâu có quan tâm cô bị dị ứng hay không, cứ bôi nhọ là được:
【Thiệt là đáng sợ. Gần đây có tiêm không mà sao khuôn mặt lại sưng phù như vậy? Tôi nhớ lúc trước mặc sườn xám còn rất đẹp mà.】
【Thiệt là ngây thơ, ai chẳng biết Kỷ Ninh là quái vật thay đổi đầu. Trước đây khuôn mặt đã hơi bị chảy xệ, tất nhiên phải chọn thời gian đi trùng tu lại. Chẳng qua không ngờ tiêm xong phải đi tham gia show truyền hình.】
【Cô ta thật dũng cảm, là nữ nghệ sĩ đầu tiên thẳng thắn đưa ra bằng chứng mình đi phẫu thuật thẩm mỹ. Nhất thời tôi cũng không biết phải mở miệng mắng chửi như thế nào.】
【Người phía trên nói là quái vật thay đổi đầu đúng là hiểu rõ cô ấy còn hơn mẹ cô ấy. Xin hỏi mấy người biết cái gì gọi là dị ứng không?】
Fan kiểm soát bình luận không có hiệu quả, dù sao vẫn có một sự khác biệt rõ rệt khi so sánh với tấm hình đưa ra. Thậm chí có blogger còn xóa bình luận làm sáng tỏ của fan.
Kỷ Ninh ngẩng đầu lên xác nhận, “Tuần tới chị phải đến Hàn Quốc xem show diễn thời trang cao cấp đúng không?” Hình như là tài nguyên mà nhà T cho cô.
“Sẵn tiện làm chút gì đó đi. Chuyện phẫu thuật thẩm mỹ này cần phải đáp trả lại.”
Rõ ràng Nặc Nặc hơi ngạc nhiên, “Đáp lại như thế nào, bác sĩ kiểm chứng à?”
“Vậy thì không có gì mới lạ, thay đổi thành điều gì thú vị mới được.”
Có rất nhiều bác sĩ kiểm chứng giả, không được mọi người công nhận mà còn dễ bị bôi nhọ. Cô sẽ không ngu ngốc đến vậy.
Nặc Nặc còn nói: “Đúng rồi, Tôn Hà cũng sẽ đi xem show diễn. Nghe nói cô ta còn chuẩn bị rất đầy đủ, đặt làm lễ phục từ trước, điều phối giao đến đôi giày cao gót phiên bản giới hạn đắt tiền, còn đặt hẹn trước một chuyên viên trang điểm xịn nhất tại Hàn Quốc.”
Kỷ Ninh nghiêng đầu qua, “Cô ta không có đi catwalk, ăn mặc lộng lẫy như vậy làm gì?”
“Muốn đi theo con đường của chị, lấn lướt thông cáo báo chí như chị hiểu.” Chân mày của Nặc Nặc động đậy, “Nghe nói đã viết xong bản thảo từ trước rồi, khi show diễn bắt đầu sẽ đăng lên.”
“Đúng là học đòi bừa bãi. Mọi người phải cảm thấy xinh đẹp mới lấn lướt được. Cô ta muốn lấn cái gì, có xinh đẹp giống chị không?”
Kỷ Ninh nhướng mày như đang suy nghĩ gì đó.
Ban đầu cô không muốn đi xem show diễn đó vì quá bận rộn, bây giờ ngược lại. Không chỉ đi để cải chính tin đồn, mà còn phải đứng chung khung hình với Tôn Hà, xem cô ta… lấn lướt như thế nào.
///
Một tuần sau, show diễn hoành tráng đã đến. Kỷ Thời Diễn cũng được mời đến đây. Kỷ Ninh xuống máy bay đã mở tài khoản phụ ra lướt Weibo, gom được nhiều ảnh gốc tuyệt đẹp của Kỷ Thời Diễn.
Ảnh gốc nghĩa là ảnh chưa chỉnh sửa. Fan chỉ dám đăng hình chưa chỉnh sửa của những nghệ sĩ hoàn hảo sẵn. Dĩ nhiên có một số masternim sẽ đăng ảnh gốc lên trước, rảnh rỗi mới “tút tát” một chút rồi thay đổi trên Weibo.
Nhưng hiển nhiên Kỷ Thời Diễn không cần phải thay đổi, chỉnh sửa hay không cũng không khác gì mấy.
Hôm nay anh mặc bộ vest của nhà C, tóc mái nghiêng một bên, cả người giống như hội trưởng hội học sinh trường quý tộc sát bên chạy ra từ trong truyện tranh.
Nhìn vào tấm hình khuôn mặt “đẹp trai chết người” của Kỷ Thời Diễn suốt cả chặng đường, lúc bước xuống xe, Kỷ Ninh gấp gáp chuyển tiếp lời nịnh hót của hôm nay bằng tài khoản phụ:
【Đã bảo là hôm nay đồng hồ báo thức không reng mà tại sao mị lại thức dậy được, thì ra là bị trai đẹp Kỷ Thời Diễn đánh thức.】
【Hình trai đẹp Kỷ Thời Diễn là thủ phạm khiến mị không có đủ không gian lưu trữ.】
Tài khoản Weibo phụ của cô có tên là 【Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt Ngoài Ngành Của Kỷ Thời Diễn】. Lúc cô đặt tên này còn bị Tống Du chỉ trích một trận, nói là kết hôn bí mật thì khiêm tốn chút, ghi vợ ngoài ngành là sợ không ai biết đến à.
Kỷ Ninh vừa chuyển tiếp bài đăng, vừa đi đến phòng nghỉ. Vừa đẩy cửa ra thì thấy nhân vật chính trong bài chuyển tiếp đang ngồi trên ghế sô pha bằng da phía đối diện.
Hình đã đẹp lộng lẫy, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là anh không có ăn ảnh. Ngay cả hình ảnh cũng chẳng thể hiện được một phần mười bề nổi của anh.
Kỷ Ninh giơ tay lên muốn chào hỏi, kết quả là dưới chân bị vấp thứ gì đó, lảo đảo suýt té, may mà cân bằng được trọng tâm trong vòng ba giây.
Người không bị té, nhưng điện thoại lại không may mắn giống vậy.
Newsfeed của “Vợ Chưa Cưới Giấu Mặt” vẫn chưa được thoát ra. Điện thoại văng ra khỏi tay cô, rớt đến trước mặt Kỷ Thời Diễn, hình như còn trùng với góc độ anh có thể đọc được.
Kỷ Thời Diễn chụp lấy điện thoại và cúi đầu nhìn theo bản năng.
Kỷ Ninh cứng đờ người, máu trong người như bắt đầu chảy ngược.
HẾT CHƯƠNG 16