Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.
Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương.
Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.
Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.
Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ.
Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.
Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.
Không phải đang nằm mơ.
Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.
Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra trong đầu.
Dù sao cô cũng phải làm rõ hiện tại là tình huống gì.
Ký ức trong đầu cũng không liên tục, chỉ là một ít đoạn ngắn vụn vặt, ghi chép một ít việc nguyên chủ đã trải qua.
Nguyên chủ cùng tên với Trình Hoan.
Cô ta bảy tuổi mất cha, sau đó mẹ cũng tái giá, ném nguyên chủ đến nhà bà ngoại, bà ngoại trọng nam khinh nữ, đối xử với cô ta không tốt, mới vừa thành niên liền chặt đứt sinh hoạt phí của cô ta.
Nguyên chủ rất thông minh, từ nhỏ thành tích của cô ta rất tốt, cũng biết chỉ có đọc sách mới là lối thoát duy nhất, vì tích cóp tiền học phí, sau khi tốt nghiệp cao trung cô ta đi làm công ở khắp nơi.
Một cô gái 18 tuổi, muốn tìm công việc tốt thật sự không dễ dàng, dưới cơ duyên xảo hợp, cô ta được giới thiệu đến một quán bar, làm “nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ rượu”.
Hoàn cảnh bên trong quán bar, nói một câu nhục dục hoành lưu cũng không oan uổng, nguyên chủ ở bên trong thấy nhiều giao dịch tiền sắc, nghe nhiều người một đêm liền kiếm được một đến hai tháng lương của cô ta, lúc ban đầu còn có thể giữ được, dần dần cũng bị những tư tưởng này ăn mòn, đem thân thể của mình coi như một món hàng hoá treo giá.
Những mà cô ta cũng thông minh, biết quá tùy tiện bán không được giá tốt, vì thế vẫn luôn chờ đợi.
Cô ta chờ được một cơ hội, có người nguyện ý ra giá lên tới sáu con số, để cô ta đi “bồi”