Sự tức giận của Trình Hoan trong phút chốc liền dập tắt.
Dù sao lần đầu làm mẹ, cũng không có ai hướng dẫn, nhiều lúc Trình Hoan làm cũng không phải, ví dụ như trong tình huống này.
Lúc đầu cô cũng nghĩ đến để con một mình ở nhà liệu có cảm thấy sợ hãi, bởi vì ít khi nghe con kêu than, cô lại quá bận, lúc về nhà đã là tối muộn, lúc đó Tinh Tinh sớm đã đi ngủ, dần dần, Trình Hoan cũng lơ là vấn đề này.
“Mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi.
” Cô nói lời xin lỗi, ôm lại cậu nhóc: “Nếu như sau này buổi tối con thấy sợ thì cứ gọi điện thoại cho mẹ.
”“Nhưng mà mẹ rất bận.
” Tinh Tinh chỉ đi bán hàng cùng Trình Hoan đúng một lần, thấy mẹ bận rộn mấy tiếng đồng hồ, mặc dù còn nhỏ, nhưng cậu hiểu được những lúc như vậy không nên làm phiền mẹ.
“Con tìm mẹ thì mẹ sẽ không bận nữa, chỉ cần con đồng ý với mẹ, sau này không được nằm trên giường đọc sách nữa được không?”Tinh Tinh gật gật đầu.
Trình Hoan vỗ vỗ lưng cậu, để cậu nhóc nằm xuống giường: “Mẹ kể cho con nghe một câu chuyện, nghe xong thì đi ngủ có được không?”Tinh Tinh nằm trên giường nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh: “Mẹ không đi nữa ạ?”“Hôm nay mẹ không đi nữa.
” Trình Hoan mở phần đầu của quyển truyện tranh, quyển này kể về cậu chuyện thời Tam Quốc, cô nhẹ nhàng cất lời: “Cuối thời Đông Hán! ”“Mẹ ơi.
” Tinh Tinh vẫn mở tròn mắt: “Đông Hán là cái gì ạ?”“Đông Hán là tên một triều đại từ rất lâu về trước, sau này Tinh Tinh đi học rồi sẽ biết.
” Trình Hoan đưa tay ra, vuốt lên mắt cậu nhóc: “Được rồi, nhắm mắt lại nghe truyện nào.
”“Hì hì ! Vâng ạ.
” Tinh Tinh dường như thấy trò này rất thú vị, cậu nắm chặt ngón tay của Trình Hoan, chớp mắt hai cái, đôi mi đen dài lướt qua bàn tay, ngưa ngứa.
“Mẹ, con nhắm mắt rồi.
” “Ừ.
” Trình Hoan không thu tay về, cô ngồi lên giường, một lay lật sách, đọc tiếp câu chuyện.
Giọng nói trầm thấp và nhịp nhàng có hiệu quả ru ngủ rất tốt, mấy phút sau cậu nhóc liền bỏ ngón tay đang nắm ra, Trình Hoan đợi thêm một lát, chắc chắn cậu đã