Chương 1
Edit || Beta: Manh & MDL
Bởi vì đây là phiên bản huyễn tưởng về một chuyến xuyên không vào tác phẩm điện ảnh, tác giả xin được làm biếng, chỉ giới hạn bối cảnh ở trong phim, tạm gọi nơi phát sinh sự việc là thị trấn M, thuộc bang A của miền Tây Hoa Kỳ.
Lúc này tôi đang đứng trước một căn biệt thự lớn được xây độc lập trong rừng. Trên bãi cỏ nằm giữa hàng cây um tùm, có hai đứa trẻ đang nghịch cát.
Tôi tên Jane, nhà ở cách vách, có bố mẹ là Hoa kiều. Khi tôi vô tình băng qua nơi đây vào hôm bữa đã thấy quen thuộc đến lạ, nhưng đương nhiên chẳng một người bình thường nào suy xét ngay đến chuyện mình đã từng trông thấy nơi mình xuyên đến bao giờ hay chưa. Mãi cho đến tối mịt, sau khi cân nhắc xem nên sử dụng thời gian bản thân trộm được vào việc gì, tôi mới chợt nhớ đến cậu bé nằm đọc sách trên băng ghế mà mình từng bắt gặp trong rừng cây nhà hàng xóm.
Quý ông nhỏ có mái tóc nâu gọn gàng, điển trai đến độ khiến người ta rỏ dãi. Tôi núp sau thân cây nhìn lén hồi lâu, kết quả cậu nhỏ kia ngẩng đầu, lạnh lùng liếc tôi một cái sắc lẻm, sau đó đứng dậy, hai tay đút túi quay đầu vào nhà. Chết tiệt, một tên nhóc mới năm sáu tuổi mà cũng dám trừng tôi! Song ánh mắt u ám và quyến rũ ấy hấp dẫn thật… Sau này trổ mã nữa thì sẽ làm người khác đổ đứ đừ mất thôi. Có điều trông nhóc ta sao mà quen mắt dữ… Vậy nên lúc này tôi đang đứng ở nơi đây quan sát, biết đâu lại nhớ ra điều gì cũng chưa biết chừng.
Mầm non gợi cảm đang ngồi nghịch cát, tuy cậu chàng trông nghiêm trang đến lạ và cũng chẳng hề giống loại người sẽ chơi trò trẻ con ấy. Một thiếu niên chừng mười tám đang chơi cùng một bé con hơn hai tuổi, ôm bé lên cầu trượt chơi hết lần này tới lần khác mà không ngại phiền. Tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt, song lại một lần nữa cảm thấy con người và cảnh tượng nơi đây càng thêm quen mắt…
Dường như có thứ gì đó hiện lên trong trí não, tôi xoay người chạy về phía thùng thư nhà bọn họ, những chữ ở trên khiến tôi thiếu điều muốn chui vào bụng mẹ đầu thai lại.
Stoker.
Họ Stoker.
Sẽ không trùng hợp vậy chứ…
Tôi quay lại trong thế cúi gằm, cậu thiếu niên kia đã sang nơi khác xén cỏ. Chúa ơi! Thứ này ồn thật, xa như vậy mà vẫn kêu ầm ầm! Shota đang sầm mặt ôm bé con lên hai chơi cầu trượt. Một cảm giác quỷ dị lan rộng khắp toàn thân tôi. Thừa dịp cậu chàng không để ý, tôi nhanh chân lẻn ra sau một thân cây, lẳng lặng theo dõi bọn họ qua kẽ hở giữa tán lá. Shota bế nhóc tì đến bên hố cát, quay đầu liếc cậu thiếu niên, sau đó đứng dậy, tao nhã đạp nhóc tì vào hố.
Khoan đã… Đạp vào hố? Cậu ta đào hố từ lúc nào vậy?
Mẹ nó chứ! Thật đúng là con mẹ nó Stoker rồi! Tên này đang lanh tay thảy cát vào hố để hủy thi diệt tích!
Tôi lao như bay đến, không hiểu vì sao mình lại muốn chõ mũi vào chuyện này. Tuy tôi biết đây là giả, thế giới này chỉ là hư cấu, có khi tôi đang nằm mơ cũng nên, nhưng tôi vẫn không thể để việc này xảy ra! Trẻ nhỏ là vô tội! Hơn nữa, Charlie Stoker bắt đầu trở nên biến thái chính từ khoảnh khắc này, rồi sau đó đi đời một cách lãng xẹt!
“Này! Đừng làm thế!” Tôi giữ chặt cánh tay đang bận ném cát của Charlie, hắn quay phắt lại nhìn tôi trân trân với ánh mắt vô cảm lạnh lẽo, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi của kẻ mới giết người lần đầu, cho dù nạn nhân có là cậu em trai ruột chưa tròn ba tuổi, “Ham muốn chiếm hữu có thể điều tiết, cậu không cần phải làm vậy đâu.”
Hắn đảo mắt xuống tay tôi, tôi lập tức rụt tay về. Phải ha, biến thái ghét bị kẻ khác chạm vào mà.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, bé con đang khóc như mưa dưới hố hoàn toàn bị chúng tôi làm lơ, bởi vì tôi không dám ngó nghiêng gì, còn hắn thì đang nhìn tôi chằm chặp. Thôi xong, chọc phải biến thái rồi. Liệu sau này hắn có tìm cơ hội để băm vằm tôi không đây? Nhớ đến những mạng bị hắn thủ tiêu ở trong phim, một cơn ớn lạnh chạy khắp toàn thân tôi.
Không chịu nổi cái nhìn chòng chọc của Charlie, tôi quay đầu ngó Richard, anh ta vẫn đang chăm chú xén cỏ. Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cậu không cần phải làm như vậy, có rất nhiều người đang chờ để được làm đồng bọn thân thiết của cậu đó.”
Ánh mắt hắn vẫn dính lấy tôi, chỉ còn lại tiếng gió thổi chim hót, phải vài phút sau hắn mới nghiêng đầu đứng dậy, đút tay vào túi, nhìn cậu em trai ở dưới hố từ trên cao. Tôi âm thầm thở phào, an toàn rồi!
Tôi trèo xuống thang nhựa, ôm nhóc tì ở hố lên trong thấp thỏm, sợ Charlie đột nhiên nổi hứng chôn luôn cả hai chúng tôi, nhưng Richard sắp xong việc rồi, hẳn là hắn sẽ không kịp xây lâu đài cát. Đúng vậy, sau khi chôn cậu em của mình, tên nhãi này còn xây thêm một lâu đài cát bự tổ chảng ở trên nữa đó…
Tôi móc một chiếc khăn tay từ trong túi, ra sức lau lia khuôn mặt lem luốc kia, ôi! Bé con đáng thương, thiếu chút nữa là trở thành quân tốt rồi, ai mà biết còn có lần sau hay không cơ chứ. Khuôn mặt thằng bé thấm đẫm nước mắt hòa cùng đất cát, trông hết sức bẩn thỉu. Tôi hoàn toàn không biết phải dỗ con nít thế nào, nhưng tôi vẫn cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, thế mà thằng nhóc không tim không phổi này còn cười được…
Sau khi chỉnh trang lại cho thằng bé ổn thỏa, tôi điên cuồng xúc cát vào hố bằng một miếng nhựa lớn, quả là sức mạnh tiềm tàng… Cơ thể bé bỏng này chỉ mới bốn tuổi thôi đấy nhé!
Charlie đứng bên cạnh bàng quan theo dõi cả quá trình, cậu em tuy không tim không phổi là thế nhưng vẫn thấy hơi sợ hắn, nhóc ta núp sau lưng tôi, giúp tôi lấp hố, sau cùng còn cười ha hả…
Xong xuôi đâu đấy, tôi quay đầu cầm và rải đồ chơi đầy đất, có lẽ là vì có tật giật mình nên tôi vẫn loáng thoáng trông thấy dấu vết chứng minh một cái hố đã từng tồn tại ở nơi nọ.
“Chúa ơi! Jonathan! Sao em lại lem luốc thế này?”
Richard đã xén xong cỏ chạy đến, Jonathan cười ngây ngô, tôi cũng cười hì hì, răng còn chưa mọc hết là chuyện tốt, tên nhóc này sẽ chẳng nhớ gì sất.
Richard ngẩng đầu nhìn tôi: “Chào em, em là bạn của Charlie à?” Anh nở nụ cười ấm áp, làm tôi nhìn mà xót thay, anh ta chắc phải tu mấy kiếp mới có được một cậu em như Charlie, chẳng những thẳng tay giết mình và đứa em út,
“Vâng, em sống ở cách vách, đang theo đuổi cậu ấy đó!” Tôi quay đầu nháy mắt với Charlie, Richard bỗng bật cười, “Hay quá! Vậy em phải cố lên nhé, em trai của anh là một chàng trai ưu tú lắm đấy!” Anh ta vỗ vỗ vai tôi.
Tôi ngầm suy xét việc giữ một mối quan hệ nịnh bợ lâu dài, thứ nhất là vì tôi đã khám phá ra “bí mật nhỏ” của Charlie, ờ thì bí mật này cũng chẳng nhỏ nhắn gì cho cam, thứ hai là vì từ lúc coi phim tôi đã chết mê chết mệt hắn, muốn đặt chân vào cuộc đời hắn, muốn hắn được sống sót. Hiềm một nỗi giữa chúng tôi bây giờ chưa có bất kỳ nền tảng tình cảm nào, nên xác suất tôi bị chôn thây là rất cao.
Đúng vậy, cuộc sống lấy lòng chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Ngày hôm sau, bắt gặp hắn đang đọc sách trên ghế cạnh một thân cây, tôi vui vẻ chạy về bê quyển sách dày nhất nhà đến để cùng ngồi đọc với hắn. Đọc đến khi mỏi mắt ê mông, tôi quyết định quẳng sách, nằm ngửa trên bãi cỏ ngắm bầu trời. Từng đám mây nhẹ nhàng lướt qua, tôi đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, chung quy chẳng ai muốn rời khỏi cuộc sống quen thuộc vốn có, dẫu cả hai kiếp tôi đều ở nước Mỹ, dẫu tôi chẳng lưu luyến gì ngoài cha mẹ.
“Charlie, cậu có tin là thế giới song song tồn tại không?”
Thật lâu sau, lâu tới mức tôi tưởng là hắn thực chất không nghe được, quay đầu định liếc trộm thì mới thấy hắn đang hờ hững dõi theo tôi, đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu tất cả khiến trái tim tôi không khỏi loạn nhịp.
Hắn nhìn tôi một hồi, sau đó nghiêm nghị cầm sách vào nhà kính. Tôi mau chóng đứng dậy đuổi theo, “Này, ngày mai chúng ta sẽ làm gì?”
“Đừng đến tìm tôi nữa.” Người vốn đã khuất bóng đột nhiên ló ra, cất giọng nói lạnh lùng khiến tôi run rẩy.
“Nhưng mình muốn chơi cùng cậu!” Tôi ôm quyển sách nặng trịch ở trong lòng, khi nói chuyện cũng phải nghiến răng nghiến lợi, sợ sách rơi xuống chân.
“Không cần, cậu đi đi, tôi sẽ không chôn cậu.” Hắn lại quay về nhà kính, hí hoáy với chiếc kính lúp trên bệ cửa sổ.
Nhưng cậu sẽ chôn những người khác… Cậu sẽ giết những người khác, giết Jonathan, Richard, cô Gin và bà quản gia, cuối cùng bị chính cháu gái India bắn chết… Khoan đã, sao hắn biết tôi đang lo lắng điều gì!?
Tôi run như cầy sấy.
Chẳng qua là hắn không tìm được con đường giải tỏa chính xác mà thôi, trên đời có vô vàn cách giết chóc, mới mấy tuổi đầu đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần nên hắn mới hỏng hết cả người.
“Mình biết chỗ này hay ho lắm, mai cậu đi cùng mình nhé?” Tôi trót đánh rơi sách, gáy sách lập tức rách bung. Tiêu rồi tiêu rồi, thể nào cũng bị cha mắng cho coi.
Thật lâu sau, khi ánh tà dương sắp lụi tàn, tôi vẫn đứng đó chờ hắn trả lời, dõi theo bàn tay đang nghịch kính lúp và những mô hình binh lính con con của hắn.
“Mười giờ sáng.” Hắn bỏ lại một câu rồi xoay người vào nhà. Biết mình thiếu một cái răng nanh vì đang thay răng, khi nói chuyện miệng luôn lọt gió, nhưng tôi vẫn không kìm được tiếng cười khà.