Nhật Ký Nuôi Dưỡng Gien Đặc Biệt

Chương 3


trước sau

Chương 3

Edit || Beta: Manh & MDL

Hôm nay là sinh nhật thứ mười lăm của tôi, chẳng ai hay biết điều này ngoài vợ chồng Young đang đi nghỉ mát. Đó cũng là món quà tôi dành tặng bọn họ, với lý do như sau: “Mẹ, cảm ơn mẹ, và cả cha nữa, vì đã đưa con đến thế gian vào ngày này. Hôm nay cha mẹ không nên tặng quà cho con, mà phải là ngược lại mới đúng. Con đã đặt chỗ nghỉ mát giúp hai người rồi, đây là máy bay và bản đồ, cha mẹ hãy làm một chuyến thư giãn nhé!”

Đấy, nghe có sướng cái tai không, đến tôi cũng tự thấy cảm động nữa là ~~ Cha mẹ cảm khái tôi đã trưởng thành, vui vẻ gói ghém hành lý rời đi.

Kế hoạch hôm nay của tôi là trốn trong phòng đọc sách cả sáng và dành buổi chiều cho Chiếc dương cầm. Đương nhiên! Mấy ngày tới chỉ có tôi và tốp người giúp việc ở nhà, tôi đã hẹn Charlie đến xem phim cùng mình.

Nhắc đến Charlie, nay hắn chẳng hề khép mình như xưa mà đã bắt đầu giao tiếp bình thường với mọi người, tuy rằng vẫn hết sức kiệm lời. Trong trường có một số người xun xoe nhưng thông minh tuyệt đỉnh tựa như tôi chủ động chơi cùng hắn. Giữa đám chúng tôi, hắn vẫn thoáng lộ vẻ u buồn, kết hợp với cái dáng một tay kẹp sách, hai tay đút túi kinh điển, trông hắn càng giống một quý ông hơn. Thật tuyệt khi được thấy một Charlie như vậy. Xem ra tôi đã đoán đúng, chẳng qua là tính hắn hướng nội và có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt thôi, chứ nếu có định hướng đàng hoàng thì hắn đã chẳng gặp phải kết cục như trong phim.

Về phần ngoại hình ấy à, hắn trưởng thành nhanh lắm! Nhoáng cái đã cao sáu tấc Anh[1], bả vai trở nên dày rộng, săn chắc hơn hẳn. Vào một sớm tinh mơ nào đó của năm ngoái, tôi sang kiếm hắn đi học, bò lên nóc nhà rình rập qua cửa sổ, ngờ đâu lại thấy gã này đang cạo râu! Là râu thật chứ chẳng chơi! Thỉnh thoảng hắn sẽ để lộ vài nếp nhăn mờ mờ khi cười hoặc khi có biểu cảm khác. Mới mười sáu tuổi thôi nhưng hắn đã là một chàng trai vạn người mê, khiến biết bao cô nàng tình nguyện chạy đến từ trấn trên xa xôi, cố ý băng qua cửa nhà hắn, chỉ để được thấy hắn ngồi đọc sách trên băng ghế trong rừng một lần.

[1] Tương đương với 182,88cm.

Thành thật mà nói, hắn càng lớn càng giống Matthew Goode, nam diễn viên đã đóng vai Charlie trong phim. Rõ là lạ! Matthew Goode vốn là một diễn viên ngoài đời thực, sinh ra và lớn lên ở nước Anh, kết quả người ở trong phim nay lại hoàn toàn trở thành nhân vật mà anh ta đã diễn, khuôn mặt giống y đúc, chỉ khác mỗi tính cách. Hơn nữa, Matthew đưa phong cách quý ông Anh được hun đúc từ tấm bé vào nhân vật trong phim một cách tự nhiên, còn Charlie mà tôi hiện đang tiếp xúc, dù không sinh sống ở nước Anh nhưng lại chẳng có phong cách mà một thiếu niên người Mỹ ở độ tuổi này nên có.

Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều không quan trọng, mà quan trọng là, tuy hắn đã dần dần trở nên bình thường hơn, không còn ham mê phanh thây quỷ quái nữa, nhưng cho dù chúng tôi dính lấy nhau cả ngày (tôi dính hắn) suốt mười một năm trời, lần cuối tôi chạm vào hắn (cưỡng hôn) đã là sáu năm về trước, và tôi không dám tái phạm. Bài học trước đó khiến tôi hối xanh ruột, hắn chẳng thèm đếm xỉa gì tới tôi suốt sáu tháng trời! Cuộc hẹn xem bản tin phát thanh hôm sau bất thành, lúc tìm hắn thì bị hắn phớt lờ, là lờ thật chứ chẳng chơi, trực tiếp khóa cứng cửa phòng. Rõ ràng ngày đó hắn hưởng thụ muốn chết, vì sao lại không để ý tới tôi?

Trong suốt năm tháng bị ngó lơ, tôi đến đúng giờ mỗi ngày để chầu chực, vợ chồng Stoker thấy thế cũng không đành lòng, thế mà người kia lại luôn tìm được cơ hội để né tránh tôi, hôm thì vào thành phố tham quan triển lãm văn học của nợ nào đó, hôm thì trốn trong một góc bí mật để đọc sách. Hắn biết tỏng lạnh mặt với tôi không có tác dụng nên mới dùng chiêu này để trừng phạt tôi!!

Vào tháng thứ sáu, vợ chồng Young đi công tác, trong một đêm mưa gió bão bùng, thừa dịp bảo mẫu say giấc, tôi để lại một tờ giấy rồi lén chuồn êm ra khỏi cửa, định bụng thực thi kế sách mà tôi thao thức suốt đêm mới nghĩ ra —— Hắn khóa cửa thì chẳng nhẽ tôi không thể trèo cửa sổ vào, dù sao cửa sổ nhà hắn cũng có ban công, dưới ban công là nóc nhà, tôi hoàn toàn không thể ngã sấp mặt.

Nhưng đến khi leo lên đó tôi mới biết trên cao khủng bố cỡ nào. Cơ thể bé nhỏ của tôi đu đưa trong gió như sắp bị hất phăng đi. Tôi tựa lưng lên vách tường tầng hai nhà hắn, giẫm lên rìa ban công chật hẹp, kề cận bên bờ vực sụp đổ… Chẳng ai bảo tôi biết chứng sợ độ cao cũng theo tôi tới đây… Lúc tôi leo lên thì chẳng cảm thấy gì, giờ nhìn xuống thì tay chân như nhũn hết cả…

Tôi gắng sức xoay người, túm chặt lan can, không ngừng nhắc nhở bản thân đừng nhìn xuống, sau đó liều cái mạng già gõ cửa sổ phòng hắn. Chẳng mấy chốc cửa sổ mở ra, người nọ nhìn tôi với vẻ kỳ lạ và khó tin.

“Charlie, cứu mình với, mình sợ độ cao 555555[2]…”

[2] 55555 là ngôn ngữ mạng, tức “hu hu hu hu”.

Bà cô ba mươi tuổi ở trong lòng tôi bắt đầu nức nở.

Sau này tôi mới hiểu, khi ấy tôi không sợ hắn, mà là ỷ lại hắn. Cho dù tôi đã lên đầu ba, còn hắn chỉ mới mười một tuổi, nhưng khi tôi xem bộ phim hắn diễn thì hắn đã hai mươi bảy tuổi, còn tôi chỉ mới mười tám. Có đôi khi tôi cũng cảm thấy kỳ quái, chơi chiêu gì trong gần sáu tháng trời hắn cũng thờ ơ, thế mà rớt nước mắt thì lại hiệu nghiệm? Đây có phải là lời giải thích cho chuyện kiếp trước không có ai thích tôi không? Nhưng may mà hắn không muốn giết tôi, bởi vì hắn chỉ cần tách từng ngón tay đang túm lan can của tôi ra là có thể hủy thi diệt tích, không chỉ loại bỏ tai họa ngầm biết được bí mật không thể cho ai biết mà còn có thể vứt bỏ một cái đuôi dính người.

Sau một thoáng ngập ngừng, hắn kéo vút tôi lên. Lan can ban công không cao, không cần phải gắng sức để leo trèo, song cặp chân mềm nhũn buộc tôi phải đặt hơn nửa trọng lượng lên hắn. Hắn vừa mới tắm ư? Thơm ơi là thơm, nhưng không giống mùi sữa tắm lắm, đây là mùi của chính hắn sao?

Tôi đặt mông lên thảm trong lúc suy nghĩ miên man. Hắn đóng cửa sổ, ngoài trời bắt đầu mưa như trút

nước. Mượn ánh sáng lờ mờ từ tia chớp và đèn ngủ, tôi quét mắt khắp phòng, một chiếc giường đôi, một giá sách phủ kín cả mặt tường, một giá đồ chơi ở mặt tường khác. Sách vở và đồ chơi gọn gàng đến khó tin, giường màu xám tro, chăn chỉ hơi hơi nhăn nhúm, còn hắn thì đang mặc bộ đồ ngủ Snoopy không hợp phong cách, nhìn xuống tôi từ trên cao, sau gáy lưa thưa vài sợi tóc hơi vểnh, vừa rồi hắn đang ngủ đấy ư? Ngủ rồi mà sao giường vẫn phẳng phiu thế nhỉ? Được rồi, đây không phải là trọng điểm.

“Mình xin lỗi về chuyện lần trước nhé.” Tôi nhìn vào mắt hắn, hắn nhìn tôi đăm đăm hồi lâu, đột nhiên duỗi tay về phía tôi. Tôi tưởng hắn muốn kéo tôi dậy, ai ngờ bàn tay kia lại lướt qua rồi lấy xuống một chiếc lá từ trên đầu tôi.

“…”

“Người cậu có sạch không đấy?” Hắn hỏi.

Tôi thoáng sửng sốt rồi lập tức gật đầu, “Mình tắm trước lúc ngủ rồi.”

Hắn quay người lên giường, chui vào trong chăn, vẫy gọi tôi: “Lại đây.”

Tôi ngơ ngác đứng dậy, bước tới bên giường.

“Cậu ngủ ở kia.” Hắn chỉ sang bên cạnh.

Tôi cúi đầu giấu vẻ mừng thầm khó nén dưới mái tóc, yên lặng chui vào trong chăn.

Thực ra tôi rất hối hận vì đã không ăn vụng đậu hủ nhân lúc hắn ngủ, nhưng tuy hôn được hắn thì hưởng thụ muốn chết, sáu tháng lạnh nhạt dài lê thê trước đó khiến tôi không dám làm càn. Vả lại tướng ngủ của tôi vốn nề nếp, buổi tối nằm thế nào thì sáng ra vẫn nằm thế đó, thế nên vài tấc Anh giữa hai chúng tôi được giữ vững. Chúng tôi giống nhau ở một điểm, bất kể là khi còn bé hay khi đã lớn, chúng tôi đều thích ngủ trên một chiếc giường lớn và đều ưa sạch sẽ. Cho dù không có quyền lợi chạm vào hắn bất cứ lúc nào, nhưng có thể ngủ trên chiếc giường mà hắn vô cùng coi trọng, tôi có thể xem đây như một kiểu thừa nhận trá hình không?

Khi tôi xuống nhà để làm một ly nước trái cây, tôi bắt gặp bóng ai kia đang đứng thẳng tắp ngoài cửa. Tôi nhìn đồng hồ trong phòng khách, kim phút chỉ về hướng năm mươi tám, hắn nhất quyết phải chờ đến đúng ba giờ mới chịu gõ cửa ư? Đúng là người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế có khác, bên ngoài đang lạnh lắm đó… Tôi mở toang cửa, hắn xoay người nhìn tôi. Vẫn chiếc áo sơ-mi với phần cổ nằm ngay ngắn ngoài áo len, kèm theo một chiếc áo lông ở ngoài. Tuy mặt hắn chẳng còn khó đăm đăm như hồi bé nhưng vẫn không có tí tẹo biểu cảm nào.

“Mời vào. Cậu muốn uống gì không?” Tôi mở tủ lạnh, niềm sung sướng ở trong lòng dạt dào như sắp vỡ bờ đê. Đúng vậy, sinh nhật lần này sẽ chỉ có hai chúng tôi cùng xem phim cùng nhau, hơn nữa tôi biết tỏng Chiếc dương cầm là một bộ phim thế nào.

“Gì cũng được.” Quản gia nhận áo của Charlie, hắn xắn cao ống tay áo, theo tôi vào phòng bếp. Tôi rót nước ép đào và nước lọc cho hắn, xoay người lấy một đĩa đựng đầy anh đào và dâu tây từ trong tủ lạnh, ừm, hễ cứ thấy anh đào là một cảm giác quái ác lại trỗi dậy trong tôi, tôi biết hắn thích anh đào vô cùng tận.

“Đi nào, lên phòng mình thôi.”

Hắn giúp tôi bưng đĩa dâu tây, niềm phấn khích vặn vẹo ở trong lòng tôi dâng trào đến đỉnh điểm. Cái gì? Vụ trừng phạt trước đó á? Đã bị tôi ném lên chín tầng mây lâu rồi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện