Dịch: Xiaoxin
Sau này sẽ không bao giờ đến chỗ quỷ yêu này học bài nữa.
Vì thế mà ngày hôm nay trong lớp lại truyền tin Kiều Lam có ý ra bên ngoài học bài để gặp Trần Diệu Dương nói chuyện phiếm. Kiều Lam không nói lời nào bước vào lớp học, đúng lúc gặp Đàm Mặc vừa mới đến lớp.
Mặc dù lần trước Đàm Mặc không nói chuyện với cô nhưng Kiều Lam vẫn chủ động chào hỏi Đàm Mặc.
Sau khi chào hỏi cậu ấy xong thì cô cũng không nói gì, chỉ cười cười, rồi xoay người đi vào lớp.
Ánh mắt Đàm Mặc thâm trầm nhìn theo bóng dáng Kiều Lam một hồi lâu.
Đây là lần thứ năm cô ấy chủ động chào hỏi cậu.
Cô không phải cố ý tìm đến cậu, mà chỉ là tình cờ gặp được sẽ tự nhiên nói chào buổi sáng hay buổi trưa tốt lành với cậu, nhưng Đàm Mặc từ đầu đến cuối đều không lên tiếng đáp lại.
Cậu đã từ chối rất nhiều lần, nhưng tại sao cô vẫn cứ phải nhất định nói chào buổi sáng với cậu
Có phải cô nhìn không ra cậu muốn cách xa cô, nhìn không ra được bản thân cậu không thể trả lời cô sao.
Ngay từ đầu, Đàm Mặc đã quyết định sẽ đem bản thân giấu đi, đã quyết định sau này sẽ không bao giờ tin tưởng thiện chí của bất kì người nào, vì thế mà không còn ai muốn cùng cậu nói chuyện.
Mẹ cậu nói, làm như vậy sẽ khiến bản thân bỏ qua rất nhiều người đối xử tốt cậu. Nhưng Đàm Mặc không hối hận.
Bởi vì kể từ khi cậu từ chối hết tất cả, thì những lời tổn thương cũng từ đó mà biến mất.
Trên thế giới này trừ mẹ ra, sẽ không ai vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với cậu.
Khoảng thời gian mười lăm năm, Đàm Mặc đã sớm thấy được lòng người vốn không kiên định. Từ trước đến nay, cậu vẫn luôn nhận lấy tất cả điều này.
Tựa như sự chủ động của cô gái này, có lẽ lần sau sẽ biến mất còn không dấu vết.
Đàm Mặc rũ lông mi, lặng lẽ đẩy xe lăn về chỗ ngồi của mình.
Thế nhưng vận mệnh khiến cô gái này không giống như bao người khác.
Hai ngày sau, vào một buổi chiều nọ, Đàm Mặc vẫn như cũ đẩy xe lăn trong sân trường, bất chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Kiều Lam đứng ở một nơi cách cậu tầm hơn hai mét, chào cậu.
“Buổi trưa tốt lành.”
Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, trầm mặc như cũ.
Kiều Lam cũng dần quen với thái độ của Đàm Mặc, hoặc có thể dạo