Dịch: Tyty
Thang máy đi lên từng tầng từng tầng, bác Trần liếc nhìn Đàm Mặc qua gương thang máy.
Gương mặt thiếu niên vẫn không có cảm xúc gì, bác Trần xem ra đã hầu hạ cậu một năm, không ngờ có thể cảm thấy được tâm tình Đàm Mặc hôm nay không tệ.
Cuộc sống của Đàm Mặc giống như một cỗ máy đúng giờ nhắc nhở những việc mình cần làm, mỗi ngày đúng giờ đi học, đúng giờ ăn cơm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng giống vậy, bác Trần với dì Trần nghiêm túc làm theo thời gian biểu đã đề ra, chiếu cố thiếu niên trầm mặc ít nói này.
Như thường ngày đẩy Đàm Mặc về đến nhà, chờ đến đúng bảy giờ, dì Trần sẽ dọn thức ăn lên, Đàm Mặc sẽ tự từ phòng đi ra ăn cơm, lúc Đàm Mặc ăn cơm dì Trần sẽ vào phòng Đàm Mặc, thu dọn, đổi quần áo khác cho cậu.
Theo như thường lệ dì Trần vào phòng của Đàm Mặc, nhìn những cuốn sách mà bà đọc cũng chẳng hiểu nỗi có ở khắp nơi. Ở trong tủ sách, trên bàn hay thậm chí ở đầu giường.
Dì Trần thở dài, không đụng vào sách của Đàm Mặc, chỉ dọn dẹp quần áo, lấy quần áo đã mặc bỏ vào giỏ đem đi giặc.
Thường ngày, bà đều kiểm tra túi quần áo, phải nói rằng cho đến bây giờ túi quần áo của Đàm Mặc lúc nào cũng sạch sẽ. Nhưng hôm nay, dì Trần phát hiện ở bên trong có món đồ hoàn toàn xa lạ.
Một viên kẹo.
Dì Trần cầm viên kẹo sửng sốt hồi lâu, theo bản năng nhìn cửa một cái, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cẩn thận đặt viên kẹo trên bàn Đàm Mặc, rồi đóng cửa lại.
Bảy giờ hai mươi, Đàm Mặc ăn cơm xong trở về phòng mình, chờ khi cậu quay về phòng thì dì Trần mới kéo bác Trần, nói cho ông biết chuyện viên kẹo có trong túi quần áo của Đàm Mặc.
Chỉ có bên cạnh Đàm Mặc đủ lâu mới có thể hiểu rõ con người Đàm Mặc, viên kẹo này rốt cuộc có ý nghĩa thế nào với cậu. Viên kẹo này không thể nào là Đàm Mặc tự mình mua, nếu không phải cậu mua vậy nhất định là có người cho cậu, có thể tiếp nhận được ý tốt của người khác, vậy là có tiến bộ. Điều này khiến cho hai ông bà rơi lệ.
Chẳng trách sao cảm thấy hôm nay tâm tình của Đàm Mặc không tệ, đúng là không phải ảo giác.
Có lúc buổi tối đúng chín giờ, điện thoại di