Kiều Lam lật quyển ghi chép ra, để ghi lại những nội dung kiến thức trong một ngày.
Cô đúng là cố ý đụng Tần Dương, sau khi đụng rồi thì tim cô lại đập rất nhanh.
Tần Dương nói chuyện khó nghe, nhưng hắn không có nói láo.
Hắn nói Đàm Mặc xem đề thi Lịch sử.
Trước kia Đàm Mặc cũng có đọc sách Lịch sử. Kiều Lam có lần thấy rõ đó là một quyển giáo trình lịch sử thế giới, rất dày và chuyên nghiệp. Theo lý thuyết, Đàm Mặc đã xem qua loại sách đó rồi thì tuyệt đối sẽ không xem đề thi.
So sánh với sách cậu ấy đang xem, nội dung thật sự không bằng.
Nhưng là Đàm Mặc thật sự đang xem.
Người mắc chứng bệnh Asperger rất ghét thay đổi, bọn họ chỉ dựa theo hoạch định của mình. Trong cuộc sống mỗi ngày đã hình thành thì sẽ không thay đổi cho nên chỉ cần một chút điểm khác biệt xuất hiện, như vậy nhất định là có gì đó thay đổi.
Cũng chính là bởi vì như vậy mà Kiều Lam đoán ra được cái gì đó. Cô cảm thấy không dám tin, nhưng lại không nhịn được cao hứng.
Nếu như là thật.
Nếu như Đàm Mặc thật sự quyết định thay đổi.
Đàm Mặc không có nói với cô mà cũng chưa từng nói qua chuyện này với cô, cho nên Kiều Lam không thể đi hỏi Đàm Mặc.
Mặc dù không thể hỏi nhưng vẫn có cách.
Đàm Mặc rất thông minh, nhất là môn Toán hay Vật lý. Kiều Lam nhớ tới ngày đó chỉ có mấy giây thôi mà Đàm Mặc đã làm xong một câu đề Vật lý. Cô cảm thấy mình lo lắng hoàn toàn là dư thừa.
Nhưng Lịch sử và Chính trị lại không giống như nhau.
Biết nhiều hiểu nhiều, không nhất định là có thể thi được điểm cao.
Một số câu hỏi nâng cao, trong sách không có.
Ngày thứ hai, sau khi Đàm Mặc vào lớp, phát hiện trong hộc bàn có hai quyển vở ghi chép.
Bìa viết thật to hai chữ, Kiều Lam.
Trong lòng Đàm Mặc khẽ run lên, lấy quyển vở ghi chép nhẹ nhàng mở ra.
Các kiến thức đều ghi rất tỉ mỉ và đầy đủ, hơn nữa còn phân chia rõ ràng, thêm vào đó còn có dùng bút dạ quang tô đậm giống như sợ cậu không nhìn thấy vậy.
Một quyển lịch sử, một quyển chính trị.
Thật ra là sau này cậu đã tự mình làm được, cậu cũng có nhờ bác Trần sao chép rất nhiều bản. Bác Trần rất nhanh đã mang về đầy đủ các loại kiến thức phong phú, cầm quyển vở trong tay, Đàm Mặc vẫn là không muốn trả lại
Sau khi lật xem toàn bộ, lại để bác Trần chụp lại. Ngày hôm sau đem trả lại cho Kiều Lam.
Kiều Lam nhìn quyển vở trong tay, vậy là xem xong rồi?
Chẳng lẽ là cô đoán sai, Đàm Mặc thật ra là không muốn tham gia cuộc thi lần này.
Còn mười ngày là tới kỳ thi tháng lần thứ hai. Theo như bình thường, các giáo viên cũng đã bắt đầu chuẩn bị ra đề. Nhưng đến khi vào học, chủ nhiệm lớp lại thông báo đến mọi người một tin không tốt lắm.
“Lần này, chúng ta mua đề thi của trường trung học XX ở thành phố S, mọi người đều biết trường trung học XX mà đúng không.”
Vừa nghe những lời này, cả lớp đã bắt đầu kêu rên.
Đầu năm nay không có học sinh nào chưa từng nghe qua trường trung học XX.
Là trường đứng đầu có số lượng học sinh thi vào trường đại học nhiều cấp tỉnh, hằng năm học sinh trúng tuyển vào Thanh Hoa ở phương Bắc, trường trung học XX đã chiếm hơn một nửa.
Mua bài thi của trường này, tất cả đều hiểu ra một sự thật.
Đó chính là lần thi tháng này chắc chắn sẽ rất rất rất là khó.
Cả lớp không ngừng than thở, nhưng cũng có học sinh tâm tình rất tốt, chẳng hạn như Bùi Ninh hay Trần Diệu Dương.
Bài thi khó thì chênh lệch sẽ lớn hơn. Đặc biệt các môn như Toán, Vật lý và tiếng Anh lại càng dễ có điểm, càng thuận lợi hơn cho các học sinh ưu tú.
Các trường THPT chuyên học còn biến thái hơn, chính là mỗi môn đều là 150 điểm.
Lấy bài thi người ta 100 điểm,sửa lại điểm mỗi câu đề thành 150 điểm, như vậy mỗi câu sẽ có số điểm tốt hơn, chêch lệch cũng sẽ nhiều hơn.
Kiều Lam có chút lo lắng.
Đương nhiên là sợ môn Vật lý.
Môn Vật lý cô không kém, ở trong lớp có thể đứng ở top 5, chỉ là kém hơn Trần Diệu Dương với Bùi Ninh.
Kiều Lam bại bởi ai cũng được nhưng cô không muốn bại bởi Trần Diệu Dương.
Chừng mười ngày tới, Kiều Lam